Nghe nói thế, ngay lập tức mấy người đệ tử kinh hãi nói:
"Cung chủ, ý của ngài là..."
"Đúng vậy, có thể đánh bại chúng ta bằng nội lực, có thể chứng minh rằng khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta mà người kia hoàn toàn là một trời một vực, hoàn toàn không ở cùng một cấp độ."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Ngưng Nguyệt không thể không đối mặt với sự thật này được.
Dùng nội lực để đánh bay người khác, nếu như đây là công pháp, bất kể là để tấn công hay là phòng thủ, vậy đây cũng là một việc rất khó.
Việc này giống như là một người chỉ cần có đủ nội lực, vậy bất kể cầm trong tay là khiên thuẫn hay là trường mâu, vậy thì có thể dùng nó để cắt một thứ vô cùng chắc chắn nào đó, nhưng nếu muốn dùng tay không để làm, như vậy rõ ràng là vô cùng khó khăn.
Trừ phi!
Trừ phi người này mạnh đến một mức độ khác.
"Nếu như người này lợi hại đến như vậy, vậy hắn thật sự có thể giúp chúng ta thoát khỏi vòng vây hay không?"
Nữ đệ tử kỳ quái hỏi.
Ngưng Nguyệt lắc đầu:
"Chuyện này, ta cũng không biết."
Cho dù người này có mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với đại quân bảy vạn người, làm gì có dễ dàng như vậy?
Hoặc là nói, Hàn Tam Thiên ở trong mắt Ngưng Nguyệt, đúng thật là rất mạnh, nhưng mạnh đến loại trình độ biến thái như vậy, thì Ngưng Nguyệt lại không tin.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên, đang nhẹ nhàng đứng ở giữa sân, trông anh giống như một pho tượng chiến thần.
"Con mẹ nó, còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Lên cho ta!"
Loại mãng phu như Phúc gia, cũng không khác gì đám người vừa rồi nhắm vào Hàn Tam Thiên, bọn họ hoàn toàn không có tâm tư tinh tế như Ngưng Nguyệt, càng không có tu vi giống như nàng ta, mà lão già áo xanh sau khi nhìn thấy trình độ của Hàn Tam Thiên, lúc này cũng đứng ở phía xa án binh bất động, chỉ muốn quan sát, cũng chưa hề phát hiện ra sự tuyệt diệu của làn sóng nội lực thuộc về Hàn Tam Thiên.
Phúc gia gầm lên một tiếng giận dữ, một đám người cùng rồng lớn, phóng về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên di chuyển, anh bay lên giữa không trung!
Cả cơ thể anh phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ!
Tay trái có Thiên hỏa, tay phải có Nguyệt lân!
Ngọc kiếm bay ngang!
Thiên hỏa Nguyệt luân bao quanh ngọc kiếm, lơ lửng thành hình cây cung!
Anh cong đầu gối mình lên, mũi tên dài được bắn ra!
Mũi tên chưa tới.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy chung quanh như biến sắc, bị Thiên hỏa và Nguyệt luân nhuộm thành màu đỏ xanh đan xen, một cỗ áp lực rất mạnh, từ trên không trung đang điên cuồng ra sức đè ép.
"Chuyện này. Đây là cái gì vậy?"
"Con mẹ nó đây là cái gì?"
Một đám người kinh ngạc, đối với bọn họ mà nói, bình thường cũng chỉ đi bắt nạt người khác thôi, làm sao có thể gặp được những đòn tấn công diệt thế đến như thế này được?
"Đứng vững, đứng vững đi, con mẹ nó, đứng vững cho ta!"
Lúc này Phúc gia tức giận quát lớn một tiếng.
Bốn người mặc trang phục có chữ dược liếc mắt nhìn nhau, sau đó liên hợp với nhau phát ra pháp thuật, trực tiếp chống lại Thiên hỏa Nguyệt luân.
Có bọn họ làm mở đầu, lão già áo xanh cũng theo sát phía sau, những người khác có thủ lĩnh, đương nhiên là hợp lực lại với nhau, hàng nghìn người chạy qua, phóng ra pháp thuật trong tay họ.
Trong một khoảng thời gian, vạn đạo ánh sáng hội tụ lại một chỗ, bất ngờ lao thẳng về phía Thiên hỏa Nguyệt luân đang rơi xuống!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, vạn đạo ánh sáng và Thiên hỏa Nguyệt luân chạm vào nhau, mặt đất cũng run lên, sóng xung kích thổi bay cây cối ở xung quanh, nhà cửa cũng run rây!
Ngưng Nguyệt và nhóm các nữ đệ tử, còn có cả Phù Mãng đang đứng ở miệng núi nhìn đến ngây cả người.
Tràng diện hùng vĩ đến thế này, quả thực là mở rộng tầm mắt!
"Đồ sâu kiến!"
giữa không trung, Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười, tay anh hơi dùng sức một chút!
Ầm!
Đột nhiên, vạn đạo ánh sáng khổng lồ kia giống như là lửa gặp nước vậy, cũng chỉ kiên trì được một chút, nó hoàn toàn bị Thiên hỏa Nguyệt luân cắn nuốt chỉ trong một tích tắc.
Ánh sáng đỏ xanh mạnh mẽ rơi xuống mặt đất!
Ầm!!
Một tiếng nổ lớn, núi đồi rung chuyền, gạch ngói vỡ vụn!
Sáu vạn đại quân cách chiến trường xa hơn một chút, lúc này cũng có một nửa bị đánh ngã, tuy rằng lão già áo xanh và bốn gã đệ tử của Dược thần các khi thấy tình thế không ổn đã nhanh chóng bứt ra, nhưng vẫn bị dư âm của vụ nổ mạnh chấn động giống như là diều bị đứt dây mà rơi ở trên mặt đất, sau khi đánh ngã mấy chục tên tướng sĩ của núi Thiên đỉnh rồi mới miễn cưỡng ổn định cơ thể được.
Năm người phun ra một ngụm máu tươi, nhưng còn không kịp kêu đau, bởi vì lúc này bọn họ đã hoàn toàn bị quang cảnh trước mắt rung động đến ngây cả người.
Nơi Thiên hoả Nguyệt luân rơi xuống, ngay chính giữa đại điện của Bích Dao cung, nơi trung tâm của vụ nổ mạnh, lấy đường kính năm mươi mét để tính toán, đã hoàn toàn biến thành một mảnh đất khô cằn, đừng nói đến vạn người vừa nãy, cho dù là những viên gạch vô cùng chắc chắn trên mặt đất kia, lúc này cũng đã hóa thành bột mịn, trên mặt đất, cũng chỉ còn lại một hố sâu ước chừng hơn mười mét!
Đương nhiên, lúc này còn có Hàn Tam Thiên đang lơ lừng trong không trung, cơ thể được bọc lại bởi ảnh sáng vàng, vô cùng uy vũ!
"Đây là cái gì? Đây là cái gì?"
Có người của núi Thiên đỉnh, lúc này không nhịn được mà liều mạng run rẩy, hoàn toàn bị dọa mất hồn bạt vía.
Một vạn người, vạn người đấy, cả vạn người như thể, thế mà hắn ta chỉ cần giơ tay nhấc chân, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này, không hề để lại một mảnh vụn nào.
Rốt cuộc đây là thực lực khủng bố đến như thế nào vậy?
Lúc này, bọn họ nhớ lại câu nói vừa rồi của Hàn Tam Thiên, một người cũng đừng hòng còn sống mà rời đi, lúc ấy bọn họ cười nhạo đến như thế nào, thì bây giờ, liền trở thành bấy nhiêu sự sợ hãi và hối hận!
Bọn họ đã gặp phải thứ gì vậy? Đây là tử thần đến từ địa ngục để thu gặt hay sao?
Trong khoảnh khắc, vạn người biến thành bột mịn!
"Sao hả? Đều câm điếc hết rồi sao? Vừa rồi không phải còn rất kiêu ngạo hay sao?
giữa không trung, Hàn Tam Thiên khẽ cười nói, tuy rằng giọng điệu rất bình thản, nhưng lúc này giọng nói của anh ở trong tai đám tướng sĩ núi Thiên đình lại giống như là tiếng gọi của tử thần đến từ địa ngục vậy
- -----------------