Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2029

“Cái này...” Lúc này hô hấp của Ngưng Nguyệt khó khăn, khó có thể tin nổi một màn trước mắt. Đám đệ tử Bích Dao cung ở sau lưng cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, con mắt đăm đăm. Đồng thời, hai mươi nghìn đại quân sau lưng Phúc gia cũng nghẹn họng nhìn trân trối, như pho tượng đứng tại chỗ. Âm thanh bạo tạc, năm mươi nghìn người, toàn bộ đều ngã xuống đất.

Nếu như muốn hỏi bọn chúng, cả đời này gặp qua chuyện gì kinh khủng nhất, chỉ sợ sẽ là thuộc hạ của Tử thần, cũng là luyện ngục hôm nay. Đây chính là năm mươi nghìn người cùng tấn công, cho dù là con kiến cũng có thể ép được voi.

Nhưng đối mặt với Hàn Tam Thiên, chúng lại thật chỉ là con kiến, tùy ý bị giẫm đạp. Cột sáng nghịch thiên của năm mươi nghìn người tấn công, đối với bất kỳ kẻ nào nghe đến, không chỉ không tạo ra thương tổn gì cho hắn, ngược lại... ngược lại bị hắn phản kích lại.

“Cung chủ, chuyện này... Đây là thật sao?" Nữ đệ tử đứng cạnh Ngưng Nguyệt, lúc này nhìn qua Hàn Tam Thiên ở không trung, thì thào nói. Hàn Tam Thiên lật tay, tiêu diệt mười nghìn người, đã đủ kinh thế hãi tục, nhưng nào nghĩ đến, hắn nhanh như vậy đã trực tiếp hạ gục năm mươi nghìn người.

"Ta... ta cũng không biết. Trong lòng Ngưng Nguyệt cũng vô cùng chấn động.

Vừa rồi nàng còn lo lắng cho Hàn Tam Thiên, dưới sự tấn công của năm mươi nghìn người chỉ sợ là kết cục đã định là thân mất hồn diệt. Cho nên nguyện vọng nhất của nàng, cũng chỉ là hi vọng hắn sẽ không chết, chỉ bị trọng thương, chạy trốn được. Làm sao tưởng tượng nổi sẽ là thành như vậy?!

"Không có khả năng, không có khả năng!" Phúc gia dưới sự đè ép của Cẩu Thoái Tử, lúc này cưỡng ép giãy dụa đứng dậy, cả người cuồng loạn quát: “Hắn rõ ràng đã phóng một lần siêu cấp cấm thuật, không lý nào có thể lại tiếp một lần nữa?”

Cầu Thoái Tử ở bên cạnh kinh sợ, lúc nào cũng ngó chừng Hàn Tam Thiên giữa không trung. Hiện tại hắn rất chột dạ, bởi vì hôm qua nhưng đắc tội với Hàn Tam Thiên không ít, thấy anh đại sát tứ phương như vậy, có thể không sợ? Nếu như Hàn Tam Thiên muốn trả thù, đoán chừng một nháy mắt, sẽ thành bã.

“Đại ca, nếu không chúng ta rút lui đi. Tên kia hoàn toàn không phải là người, chúng ta... đại trận Tru Tiên chúng ta cũng không vây d được hắn, còn dùng gì nữa?" Cầu Thoái Tử sợ hãi. “Rút lui? Rút lui mẹ ngươi ấy. Nếu rút lui, không phải tương đương với nhận thua? Ngươi muốn ông mặc đồ lót đứng trên tường thành?" Phúc gia trở tay đánh một cái lên người Cầu Thoái Tử.

Mẹ chứ, quan trọng nhất là gì?

Mặt mũi!

Nếu như mình bị nhục nhã như vật, về sau còn mặt mũi nào nữa?!

“Lên cho ta, mẹ hắn, ta cũng không tin hắn thật có thể mạnh như vậy. Đã phóng hai lần bí thuật cấp bậc cấm chế, lúc này thân thể phải rỗng sao?" Phúc gia lớn tiếng hô hào.

Nhưng quay mặt lại, binh sĩ còn lại không có một ai xông về phía trước, lại không ngừng rút lui. Người đông thế mạnh, chuyện này không sai. Sĩ khí cũng quan trọng như vậy. Khí thế địch nổi của không bảy mươi nghìn quân lúc đầu lại bị Hàn Tam Thiên huỷ đi lần lại nữa. Nếu như nói huỷ diệt mười nghìn người nháy mắt hủy diệt đã cho tạo thành ám ảnh trong lòng chúng, như vậy đại trận Tru Tiên năm mươi nghìn đại quân sụp đổ, đã đè nát cọng rơm phòng tuyến cuối cùng của chúng.

“Mẹ, làm gì, làm gì đấy? Các ngươi đều đang làm gì đấy? Trở lại cho ta, trở lại!"

Phúc gia tức giận loạn kêu, nhưng càng rống, đám tướng sĩ kia lại trốn càng nhanh. Có kẻ ở phía sau dứt khoát trực tiếp nhảy xuống phía dưới núi. Chạy không được mấy bước, đám người đã ngây ngần cả người.

Phù Mãnh đứng trước ở cửa núi!

Đám người này đều choáng váng, mà ngay Phù Mãnh cũng choáng váng. Từ lúc mới bắt đầu, Hàn Tam Thiên để Phù Mãnh giữ của núi, không cho bất cứ người nào xuống núi. Đám người này cảm giác đây rõ ràng là trò đùa, cho nên cực kì trào phúng, nhưng nào ngờ bây giờ, thứ mà chúng châm chọc!

Mười mấy tên đào binh nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quyết tâm liều mạng, thay vì bị Ma Thần đằng sau nghiền thành bột mịn, chẳng bằng cùng tên trước mắt này liều mạng một phen! Thế là, một đám cùng nhau tiến lên.

Phù Mãnh cầm theo đao lớn nhìn thì uy mãnh, nội tâm cũng là hoảng một trận! Bởi vì theo sắp xếp của Hàn Tam Thiên, đám người kia chế giễu không ngừng, mình cũng mẹ nó hoài nghi cuộc đời. Nào biết, đột nhiên ngoài ý muốn như vậy, kinh hỉ như vậy! Phù mãnh đơn đầu mười mấy người, cực kỳ phí sức. Đang đánh, đám đào binh kia đột nhiên bị phía sau tập kích, mấy đao lớn đều bị ném lăn trên mặt đất.

“Mẹ, ai dám cho trốn, đều sẽ có kết cục này!" Lúc này Phúc gia nắm lấy đao lớn, ném về bên cạnh xác của đám đào binh bên cạnh thi thể, tức giận quát. Một đám tướng sĩ lập tức dừng lại, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Nhưng khi Phúc gia mới khiến đám tướng sĩ ổn định cảm xúc, lúc này, Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, đột nhiên lên tiếng.

"Buông đao trong tay các ngươi xuống, tôi cũng sẽ không giết."

Một câu, một đám tướng sĩ hơn hai mươi nghìn người đều nhanh chóng ném binh khí trong tay, liền nữ đệ tử của Bích Dao cung lúc này cũng không kìm nổi vứt kiếm của mình. Đợi một lát sau mới phản ứng ra, Hàn Tam Thiên là giúp các nàng... Nhưng không trách không các nàng sẽ có phản ứng như thế, bởi vì Hàn Tam Thiên lúc này trong lòng của các nàng, nghiễm nhiên tạo thành ảnh hưởng tâm lý cực lớn. Nhất là đám tướng sĩ Thiên Đỉnh Sơn mà nói, Tam Thiên chính là ác ma. Bọn chúng sợ! Nhìn một đám tập thể tướng sĩ vứt bỏ binh khí, cảnh tượng hùng vĩ như vậy, với Phúc Gia lại là xót xa.

"Các ngươi... các ngươi làm gì đấy? Các ngươi làm gì đấy? Cầm đao lên cho ta, cầm lên!" Phúc gia tức giận quát.

Nhưng tất cả mọi người chỉ từng bước thối lui, cách xa hắn một chút, không có bất cứ ai nghe hắn.

Keng!!

Một âm thanh thủy vang lên bên tai, Phúc gia quay lại nhìn, Cẩu Thoái Tử mà mình tin tưởng nhất lúc này cũng ném trường kiểm trên đất, giống như khóc lóc nhìn qua hắn.

"Các ngươi?!" Phúc gia sững sờ, tức giận hét lớn: “Vô dụng, rác rưởi, rác rưởi. Mẹ nó các ngươi đều một đám rác rưởi! Mẹ, lão tử liều mạng với ngươi!"

Ngay sau đó, nắm đao lớn, muốn lao đến chỗ Hàn Tam Thiên. Nhưng dường như ngay tại thời điểm hắn muốn ra tay.

Viu!

Một thanh Ngọc Kiếm đột nhiên trực tiếp cắm trên chân của hắn. Phúc gia lập tức đau đớn hô một tiếng, cúi đầu nhìn trong nháy mắt, đột nhiên cảm giác một làn gió nhẹ đánh tới, một giây sau, cổ họng của hắn bị bóp mạnh, thân thể thuận thế bị nâng lên. Phúc gia chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, đôi tay liều mạng muốn nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mình, nhưng lúc này chân bị kiếm trực tiếp xuyên qua, thân thể vừa nhấc lên, chân cũng bị kéo lên chỗ chuôi kiếm. Hắn thậm chí cảm giác được xương chân ma sát với thân kiếm, đau đớn khiến hắn không khỏi muốn dùng tay sờ. Không biết từ lúc nào, Hàn Tam Thiên đã đứng ở trước mặt hắn, một tay bóp cổ họng của hắn, xách hắn như là xách một con gà, khẽ cười nói: “Liều? Mày muốn liều thế nào?"

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment