*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phù Thiên cười: "Không có ý gì cả, chỉ là có chuyện ta muốn giúp đỡ đại hiệp thôi."
Hàn Tam Thiên bật cười: "Giúp ta?"
Đây không phải là hối lộ sao? Liên quan gì đến chuyện giúp đỡ chứ? Chuyện này khiến Hàn Tam Thiên lấy làm khó hiểu.
"Chính xác, là ta giúp đỡ đại hiệp." Phù Thiên cười cười, tiếp đó ông ta giơ chén rượu lên mời Hàn Tam Thiên, xong mới chậm rãi cất lời: "Ta cũng biết, đứa nhóc Phù Dao kia đích thật xinh đẹp, vóc dáng cũng ưa nhìn, khiến không ít đàn ông của thế giới Bát Phương phải quỳ gối dưới chân ả, nếu từ góc độ của một người đàn ông thôi, ta cũng sẽ điên đảo vì ả ta."
"Thế nhưng, dù gì ả ta cũng đã qua một lần đò, không biết ngài có hay? Hơn thế nữa còn là lấy một tên người Trái Đất ngu muội vô dụng. Trước khi gặp ngài, ả ta sống chết vì tên đó lắm, chỉ tiếc rằng tên đàn ông đó là thứ không nên cơm cháo, chết rồi. Ả ta phải đèo bồng thêm một đứa trẻ, không nuôi nổi nữa thì mới..." Phù Thiên nói đến chỗ này liền ngưng, không nói hết lời.
Nhưng ý mà ông ta muốn nói thì rất rõ, đó chính là ám chỉ Hàn Tam Thiên chỉ là lốp dự phòng của Cô ta mà thôi.
"Thật ra nếu ả dẫn theo đứa bé ấy nhưng thật lòng mà muốn ngoan ngoãn sống cùng với ngài thì cũng không có gì, dù sao ả cũng là người nhà họ Phù bọn ta, chúng ta cũng chúc ả hạnh phúc. Nhưng..." Phù Thiên uống một ngụm rượu, không muốn nói tiếp.
Tựa như có lời gì khó nói ra khỏi miệng.
Lúc này, Phù Mị tiếp lời: "Nhưng vấn đề là, Phù Dao không hề là kẻ ngoan ngoãn đơn thuần giống như ngài thấy, ngược lại, cô ta là một con đàn bà độc địa, thậm chí là có niềm khao khát quyền lực đến điện dại."
"Nếu ta đoán không lầm, chắc hẳn chính ả ta đã xin ngài đi cứu Phù Mãng? Thậm chí còn lừa ngài rằng Phù Mãng mới là trưởng tộc thật sự của nhà họ Phù?" Phù Thiên lắc lắc chén rượu trong tay, cười nhẹ: "Những chuyện đó chẳng qua đều là kế sách của con đàn bà rắn rết kia đó thôi."
"Phù Mãng chỉ là con cờ trong tay ả, dù gì thứ lăng loàn đó cũng không có dạng tiếng tốt đẹp gì, đưa một con rối mang họ Phù lên cái ghế này cho å giật dây mới là kế sách chính xác. Sau đó ả sẽ lợi dụng tài năng của ngài, giúp ả ta đoạt lấy giang sơn, từ đó về sau để ả ta ngồi lên ngai vàng danh vọng."
Hàn Tam Thiên nghe hai kẻ đó kẻ xưởng người họa, không chỉ tức giận, ngược lại còn thấy vô cùng nực cười.
"Nhưng các cụ nói rất đúng, nọc độc ở đuôi loài ong vàng đáng sợ, nhưng thứ độc nhất chính là lòng dạ của đàn bà, ta chỉ sợ đến lúc đó dù đại hiệp có vất vả giành được giang sơn cho ả ta rồi cũng chẳng có kết cục hay ho, nếu đại hiệp thất bại thì chính là người chịu tội thay, ả ta vẫn có thể rũ bỏ trách nhiệm không mất chút gì, nhưng thành công thì sao, ngài là người có công lao lớn nhất, nhưng kết cục sẽ ra sao?"
"Từ xưa đến nay đã có kẻ nào công to mà được chết già? Coi như ngài có thể sống thọ mà chết đi chăng nữa, thế còn Phù Dao thì sao? Đứa con gái kia của cô ta đã lớn lắm rồi, đứa trẻ đó có thể đối xử tốt với người bố dượng là ngài đến mức độ nào? Kết quả cuối cùng, dù ngài có thể sống thọ cũng chỉ phải chịu cảnh bị ai thôi."
Hàn Tam Thiên nghe thấy mấy lời khuyên của Phù Mị chỉ cảm thấy nực cười vô cùng, hai người hát bè với nhau nói ra mấy lời gây xích mích như này, quả thật quá buồn cười.
Nhưng hai người dù có nằm mơ chắc cũng không ngờ tới người ngồi trước mặt chúng chính là Hàn Tam Thiên.
Lời ly gián tưởng chừng vô cùng hợp lí này đối với Hàn Tam Thiên anh giống hệt như lời phát ra từ miệng kẻ nhược trí.
"Cho nên ý của các ngươi là..." Hàn Tam Thiên có nén nụ cười, có ý giả bộ như đáng suy ngẫm.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy, hai người không hề phát hiện anh đang trêu cợt bọn họ mà tưởng bản thân đã gây xích mích thành công.
"Từ bỏ người đẹp bên mình đúng là rất khó, nhưng nếu lấy một đám đổi lấy một thì sao? Cách tốt nhất để quên đi một mối tình chính là bắt đầu một mối tình mới, nếu một mối tình quá ít, vậy thì mười hai mối tình." Phù Thiên đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên.
"Mười hai vũ nữ đều là những cô gái trinh trắng, tình cảm của mọi người hẳn sẽ gắn bó như keo sơn thôi." Phù Mị cười duyên: "Ta nghĩ...chuyện này có lời hơn so với người phụ nữ Phù Dao kia chứ?"
"Ta biết rõ tài năng của thiếu hiệp, ngài cũng không thiếu tiền xài, nên ta cũng không dám tặng mấy thứ thô tục như tiền bạc làm gì, ta mới đặc biệt tặng ngài Ngọc trong hoa, sau này ngài không chỉ thoát được ả độc địa Phù Dao kia, mà ngược