*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả phái Hư Vô bị một cơn gió nhẹ thổi qua.
Đó là cơn gió tươi mát từ thế giới bên ngoài thổi vào, có hương thơm của bùn đất, có hương vị của thiên nhiên, đã không biết bao lâu rồi phái Hư Vô chưa được ngửi mùi vị đơn giản nhưng lại mang đầy hương vị tự nhiên này.
Cả phái Hư Vô, im lặng.
Không có bất kỳ tiếng động nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại, nơi này giống như là một khu vực không người, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt đám người Diệp Cô Thành lạnh lẽo, vô cùng khinh ngạc nhìn về phía giữa không trung.
Rất lâu, rất lâu, cũng không thể hoàn hồn lại.
Đám người Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch, cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Sao có thể....
Sao có thể như vậy được!?
"Ta hoa mắt rồi hay sao?"
Ngô Diễn xoa xoa hai mắt của mình, có ý thử thúc dục lại lệnh bài chưởng môn ở trong tay để khống chế lại trận pháp, nhưng rõ ràng, lúc này lệnh bài chưởng môn cũng chỉ là một tấm gỗ vô dụng mà thôi.
Ngũ Lục phong trưởng lão đều cùng nhau lùi lại mấy bước, đây chính là động tác do bản năng sợ hãi của bọn họ làm nên.
Lúc này Tam Vĩnh mới phản ứng lại được, hai tay ông nắm lấy tóc của mình, ông chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần lên.
Đại trận phòng ngự mà phải Hư Vô luôn luôn kiêu ngạo, sừng sững ở thế giới Bát Phương, từ lúc khai sơn lập phái đến nay đã có đến mấy chục vạn năm mà không ngã, nhưng đến hôm nay, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ông không biết là nên cười, hay là nên khóc, nên vui hay nên buồn.
"Điều này là không có khả năng, điều này là không có khả năng, cấm chế pháp thuật của phái Hư Vô, không có vạn nhân lực, hoàn toàn không thể nào bị đánh vỡ dễ dàng như vậy được, nhất định là không có khả năng này.”
Diệp Cô Thành thì thào lắc lắc đầu, rõ ràng là khó có thể chấp nhận sự thật ở trước mắt được.
"Xem ra, truyền thuyết là thật."
Lúc này, Tần Sương lại mỉm cười nói.
"Truyền thuyết?"
Phía trên đại điện, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Tần Sương, đợi câu trả lời của nàng.
"Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ đấy."
Tần Sương cười tự nhiên nói.
Búa Bàn Cổ?
Vừa nghe thấy những lời này, mọi người đều giật mình.
"Sương Nhi, ý của ngươi là...."
Tam Vĩnh dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Tần Sương.
"Không đúng, không đúng, chuyện này không đúng, ngươi đã nói, người đeo mặt nạ là Người thần bí, Người thần bí là Hàn Tam Thiên, nhưng mà, sao Hàn Tam Thiên lại có búa Bàn Cổ được chứ? Búa Bàn Cổ chỉ có tên Hàn Tam Thiên của Phù gia kia mới có mà."
Nhị phong trưởng lão kiên quyết lắc đầu, thật sự khó có thể hiểu được.
Tam trưởng lão cũng gật đầu nói.
“Là do các ngươi tự mình nghĩ phức tạp thôi, các ngươi không nên nghĩ rằng Hàn Tam Thiên của phái Hư Vô đang giả mạo Hàn Tam Thiên của Phù gia, chẳng lẽ các ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, bọn họ là cùng một người hay sao? Dùng thành kiến để nhìn người, tự mê hoặc chính bản thân mình, không phải là rất buồn cười hay sao?"
Tần Sương cười nhạo nói.
"Ngươi....Ngươi nói rằng, Hàn Tam Thiên chính là Hàn Tam Thiên ư?"
Sắc mặt Tam Vĩnh tái nhợt nói.
"Ngày hôm qua ta đã nói qua rồi."
Tần Sương lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà, không phải hắn đã chết rồi hay sao?”
Nhị phong trưởng lão nói.
“Hắn không chết, chỉ là dùng một loại cách khác để sống mà thôi."
Tần Sương cười nói.
Tam phong trưởng lão đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cả người nghẹn họng nhìn trân trối:
"Người thần bi!"
"Đúng vậy."
Tần Sương cười cười.
Thật ra, ngoại trừ lúc tình thế cấp bách mới nó lộ ra hết, thì trăm triệu lần Tần Sương cũng không muốn để lộ tin tức về thân phận của Hàn Tam Thiên, nhưng mà, lúc Hàn Tam Thiên đã định lấy ra búa Bàn Cổ, nàng biết, Hàn Tam Thiên đã không cần giữ bí mật nữa.
“Ngươi nói rằng, người giao thủ với phần lớn cao thủ ở đỉnh Kỳ Sơn, chính là... Chính là Hàn Tam Thiên sao? Người lấy được búa Bàn Cổ, cũng là....Cũng là Hàn Tam Thiên, hai người họ, từ đầu đến cuối hai người họ là một người ư?"
Tâm trạng của Tam Vĩnh sắp nổ tung luôn rồi.
“Đúng vậy!”
Tần Sương lạnh nhạt nói.
“Phốc!!”
Rốt cuộc Tam Vĩnh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, ha ha ha ha ha, ta.... Tam Vĩnh ta đã làm cái tội nghiệt gì vậy? Hàn Tam Thiên, Người thần bí, búa Bàn Cổ!!! Ha ha ha ha ha!"
“Liệt tổ liệt tông ơi, là Tam Vĩnh ta đã uồng lòng mong đợi của các ngài, nhược thủy Tam Thiên, chỉ lấy một bầu, ha ha ha ha, thì ra, nó dùng để chỉ đến Hàn Tam Thiên. Thế mà. Thế mà ta lại cho rằng hắn cũng chỉ là....Cũng chỉ là một tên vô dụng, ngay từ lúc bắt đầu, đã vô cùng thị hắn."
"Ta có tư cách để kỳ thị hắn hay sao? Hắn là thần, còn ta là cái gì? Ta cũng chỉ là một con kiến mà thôi."
Tam Vĩnh điên cuồng cười nói, nhìn vào đôi bàn tay của chính mình, nhìn ông cười còn khó coi hơn cả khóc: