Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2132

Một đám người không biết tại sao.

Tam Vĩnh quyết định thật nhanh:

"Cũng không cần phải hỏi, nếu hắn muốn, chúng ta cứ đưa cho hắn, nhị sư đệ, ngươi tập hợp người của phái Hư Vô lại, sau đó ngay lập tức vẽ lại một quyền bản đồ chi tiết dựa theo hiểu biết của mọi người, ta đi lấy các ghi chép của phái Hư Vô. Đúng rồi, Nghênh Hạ, Tam Thiên bảo lúc nào cần?"

"Tôi không biết, anh ấy đi ra ngoài rồi, trước khi đi anh ấy bảo ông hãy chuẩn bị."

Tô Nghênh Hạ lắc đầu nói.

Tam Vĩnh nhướng mày, đã trễ thế này rồi, Hàn Tam Thiên còn muốn đi đâu nữa? Nhưng mà, đây cũng không phải là thứ mà ông cần lo nghĩ, đưa mắt nhìn mấy vị sư đệ nói:

"Còn ngần người ra đó làm gì? Nhanh chóng chuẩn bị đi."

"Nhất định phải hoàn thành một cách nhanh chóng, đề phòng trường hợp lát nữa hắn cần dùng đến.”

"Vâng!"

Sau khi đám người nhị trưởng lão lĩnh mệnh xong, vội vàng chạy đến các điện, sau đó tự mình chạy đến các phong đánh thức đệ tử, tập hợp lại chủ điện.

Đầu tiên đám người nhị trưởng lão vẽ một bản đồ sơ lược hình dáng địa hình xung quanh, sau đó các đệ tử dựa vào hiểu biết của chính mình, vẽ thêm tình hình thực tế một cách cụ thể và tỉ mỉ, một đám người bận rộn mang khí thế ngất trời.

Mà lúc này thân ảnh của Hàn Tam Thiên đang bay vờn quanh phái Hư Vô.

Đã qua nửa đêm, đã là rạng sáng rồi.

Trải qua mấy canh giờ cố gắng, một cái bản đồ lớn bằng mấy cái bàn đã được các đệ tử kết hợp với nhau để vẽ nên.

Phong cảnh phía trên rất chi tiết, mỗi một chỗ đều được đánh dấu vô cùng sinh động, đây đều dựa vào kiến thức của tất cả mọi người rồi tập hợp lại mà thành.

Đến tận ba giờ sáng Hàn Tam Thiên mới mang bộ dạng phong trần mệt mỏi quay trở về.

Đến khi nhìn thấy tấm bản đồ thật lớn kia, Hàn Tam Thiên nở nụ cười.

"Mọi người làm việc thật là nhanh nhẹn quá."

Hàn Tam Thiên vừa cười, vừa đi đến bên cạnh bản đồ xem.

Mọi người nở một nụ cười miễn cưỡng, Hàn Tam Thiên chính là chúa cứu thế của bọn họ, những lời hắn nói bọn họ còn có thể không để tâm đi làm được hay sao? Mọi người đều trong cậy vào hắn để có thể bình an vượt qua kiếp nạn ngày mai.

“Tam Thiên, ngươi xem xem, có thắc mắc gì, lúc nào ngươi cũng có thể hỏi chúng ta."

Nhị trưởng lão khúm núm nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, sau đó liền thật cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ này.

Tam Vĩnh cũng đã mang các ghi chép của phái Hư Vô đến đây, đặt ở bên người Hàn Tam Thiên.

Ban đầu đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang tập trung tinh thần để xem bản đồ, ông nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo các đệ tử nhanh chóng lui xuống, không nên quấy rầy Hàn Tam Thiên.

Một lát sau, một đám đệ tử cùng với vài vị trưởng lão, bao gồm cả Tam Vĩnh đều rời khỏi căn phòng, chỉ để lại một mình Hàn Tam Thiên yên lặng nghiến cứu tấm bản đồ dài chấm đất kia.

Sau khi nghiên cứu bản đồ xong, Hàn Tam Thiên lại nghiên cứu những ghi chép về phải Hư Vô, suốt một đêm, bên trong nội đường đèn đuốc sáng trưng, các đệ tử cũng đều ở ngoài chờ, một đêm này, Hàn Tam Thiên chỉ vẽ lên tấm bản đồ kia, tạo thành vô số dấu hiệu trên tấm bản đồ này.

Khi sắc trời bắt đầu sáng, cái bóng dáng bận rộn bên trong nội đường mới tắt đèn đi, vội vã đi ra từ trong phòng, cũng không để lại câu nói nào, liền bay về phía bên ngoài phái Hư Vô.

Mặt trời mọc.

Bên ngoài phái Hư Vô, tiếng trống cùng với tiếng hô vang trời, một lần tấn công mới của Dược Thần các, đã bắt đầu.

Điều này khiến cho đám người trong phải Hư Vô rất lo lắng.

Bởi vì lúc này Hàn Tam Thiên đã đi ra ngoài được một hai canh giờ rồi, nhưng vẫn chưa hề trở về như cũ.

"Chưởng môn, Hàn Tam Thiên sẽ không chạy trốn đấy chứ? Hỏi chúng ta bản đồ chi tiết, trên thực tế là muốn nhìn xem xung quanh đây có con đường nào có thể yên lặng chạy trốn."

“Đúng vậy, tuy rằng hắn rất có bản lĩnh, nhưng mà, đối mặt với con đường chết như Dược Thần các, nếu như là người bình thường cũng sẽ chạy trốn thôi."

Lúc này, mấy người đệ tử của phái Hư Vô không vừa lòng nghi ngờ nói.

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức khiến các đệ tử khác bất mãn, nếu như sự thật là thế, vậy Hàn Tam Thiên kia quả thật là rất đáng giận, khiến cho bọn họ một đêm dường như là không ngủ, kết quả lại là tự mình chạy trốn, đây là chuyện mà con người làm hay sao?

"Không được nói hưu nói vượn, Hàn Tam Thiên vì phái Hư Vô chúng ta, cả ngày hôm qua đã liều mạng một ngày trời, bây giờ các ngươi nói hắn như thế, lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi hay sao?"

"Nói đúng lắm, người khác lấy tính mạng ra để bảo vệ chúng ta, mà chúng ta còn nghi ngờ hắn, vậy chúng ta có khác súc sinh là bao đâu chứ?"

Vẫn còn những đệ tử khác tin tưởng Hàn Tam Thiên vẫn còn chưa chạy trốn, ngay lập tức phản bác lại nói.

“Hừ, chính là bởi vì ngày hôm qua suýt chút nữa hắn đã bị người giết chết, cho nên hắn mới sợ, mới xớt đất xem bản đồ cả đêm để tìm đường chạy. Nếu không, hắn xem bản đồ làm cái gì?”

"Đúng vậy, còn bản phải chi tiết đến từng gốc cây, mỗi tấc đất ngọn cỏ, nếu như là hành quân đánh giặc, còn cần phải chi tiết đến vậy sao?"

“Đừng quên, trước đây Hàn Tam Thiên còn có thù oán với chúng ta."

Những đệ tử có lập trường khác nhau, ta một câu ngươi một câu, tranh cãi nhau.

"Được rồi, đều câm miệng lại cho ta."

Tam Vĩnh vô cùng phiền lòng:

"Còn tranh cãi cái gì nữa?"

Tam Vĩnh rống lớn một tiếng, ngay lập tức mọi người đều ngậm miệng lại.

"Chưởng môn sư huynh, nếu không, chúng ta tập hợp các đệ tử lại, đầu tiên cứ ứng phó trước đã."

Lúc này Nhị trưởng lão cũng lên tiếng nói.

"Sao hả? Ngay cả ngươi cũng tin rằng Hàn Tam Thiên đã chạy trốn rồi hay sao?”

Tam Vĩnh nhíu mày nói.

"Những gì mà đám đệ tử này nói, cũng không phải là không có lý. Chuyện bản đồ, quả thật là không có cách nào khác để giải thích hết. Huống chi, Dược Thần các đã thổi kèn tấn công rồi, chúng ta không thể cứ chờ Hàn Tam Thiên như thế."

Nhị trưởng lão nói.

Trong lòng Tam Vĩnh rất lo lắng, sau đó, liền đặt ánh mắt lên người Lâm Mộng Tịch.
Bình Luận (0)
Comment