Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2176

"Hàn. Sao Hàn Tam Thiên lại ở đây?"

Một tên cao quản nào đó của Phủ gia sửng sốt nói. Ngay sau đó lại vô cùng khẩn trương mà nhìn về phía Tam Vĩnh, lạnh giọng nói:

"Tam Vĩnh đại sư, không phải là người lầm rồi đấy chứ?"

"Không phải là người định nói cho chúng ta biết, người còn có chức quyền cao hơn cả chưởng môm phải Hư Vô chính là Hàn Tam Thiên đấy chứ?"

Ngay lập tức một tên cao quản khác cũng phụ hoa theo nói.

Nhưng mà, một số người lại có cách nhìn khác:

Người ngồi bàn kia cũng không ít đâu, người kia chưa chắc đã là Hàn Tam Thiên chứ? Ta nghe nói rằng, trong đó còn có Hải nữ."

"Nếu như có Hải nữ, vậy cũng sẽ không ngạc nhiên, Hải nữ có thể làm chủ cho phái Hư Vô, vậy đó cũng coi như là phúc của phái Hư Vô."

Nghe thầy đám cao quản hai miền Phù Diệp Mới vÔng những tiếng nghị luận xung quanh lại càng sôi môi hơn, rõ ràng là bọn họ đang chủ ý, rốt cuộc kè khiến cho một đám cao quan thai hà Phi Diệp đêm kinh rượu, là người như thế nào.Tam Vĩnh cười khổ lắc đầu, đi vào trong ngõ nhỏ, đám người Phù Thiên cũng nhanh chân đuổi theo.

Nhưng chân trước Tam Vĩnh vừa mới tiến vào, Phù Thiên theo sát ngay phía sau lại bỗng nhiên thấy có một viên đá không biết từ chỗ nào bay đến, trực tiếp đánh vào chân của chính mình.

Sau đó, viên đá kia lại bật từ trên mặt đất lên bấm biển bằng giấy cứng kia.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười, dùng ánh mắt ý bảo Phù Thiên chú ý những chữ được ghi trên tấm biển.

Phù Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhất định tấm biển này là do Hàn Tam Thiên để ở đây. Trước đây ông ta đã nhắc nhở một câu để nhục nhã hắn, bây giờ hắn lại trả đũa, dùng cái tấm biển này để nhục nhã ông ta, quả thực rất đáng giận.

Phù Mị lại không nhịn được mà muốn vươn tay ra ném tấm biển này đi, nhưng mà ngay khi tay còn chưa đụng được vào tấm biến, một viên đá khác lại trực tiếp đánh vào trên tay nàng ta, khiến cho nàng ta vô cùng đau nhức.

“Hàn Tam Thiên, người có ý gì vậy? Ngươi đang muốn kiếm chuyện hay sao?"Phù Mị lạnh giọng quát.

"Kiếm chuyện? Có hay sao? Ta chỉ muốn nói cho các người biết chó không được đi vào ngõ này, nên các người không được phép đi vào đây? Tuy rằng thành Thiên Hồ là do Diệp gia các ngươi quản lý, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến dân sinh chứ?

Phù Mãng châm chọc nói.

"Phù Mãng, nơi này không phải là chỗ cho ngươi nói chuyện, tốt nhất là người nên câm miệng lại cho ta."

Phù Thiên tức giận quát lớn.

"Được thôi, ta câm miệng."

Phù Mãng cười lớn, sau đó, lại rót một chén rượu, nói với Hàn Tam Thiên:

“Ngại quá, Tam Thiên, ta khiến cho người mất mặt rồi, ta tự phạt một chén."

"Phù Mãng, người đã làm sai cải gì vậy?"

Bách Hiểu Sinh cười nói.

"Thân là một trong những trợ thủ đắc lực của Tam Thiên ngươi, thế mà ta lại ầm ĩ với một đám chỗ!”Phù Mãng tự trách mình ảo não nói.

Ngay lập tức đám người Phù Mãng bị chọc tức đến giận sôi lên, tên khốn kiếp này lại đang mắng bọn họ.

"Con mẹ nó, Phù Mãng, tên phản đồ này, chuyện giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu? Chờ đến khi yến hội chấm dứt, ta muốn xem ngươi còn có thể cười được nữa hay không.”

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại đi, nếu không, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi nữa."

"Còn có người nữa Hàn Tam Thiên, tấm biển này có phải do ngươi làm ra hay không? Ngươi hãy vứt nó đi ngay lập tức, con mẹ nó, chúng ta là tới đây tìm người, tốt nhất là ngươi đừng có làm chậm trễ đại sự của chúng ta.”

Một đám người cùng nhau lên tiếng chỉ trích, bộ dạng vô cùng tức giận giống như là muốn ăn tươi nuốt sống đám người Hàn Tam Thiên vậy.

Hàn Tam Thiên lại chỉ lo ăn cơm, Thi Ngữ khẽ cười

nói:

"Phù Mãng thúc thúc chửi nhóm các ngươi là chó, thế là mắng đúng rồi còn gì, các ngươi ngay cả việc đến đây tìm ai cũng chưa làm rõ, liền đứng ở đây hámồm mắng chửi người khác sao?"

Thì Ngữ vừa mới dứt lời, lúc này, Tam Vĩnh đã đi đến trước bàn, ngay sau đó lại đứng ở phía sau lưng Hàn Tam Thiên.

Nhìn bộ dạng khiêm tốn ấy, ngay lập tức khiến cho đám người Phù Thiên thấy lạnh lẽo.

Tam Vĩnh, ngươi có ý gì vậy?

"Ngươi đang đứng ở đâu vậy? Không phải là mắt ngươi mờ rồi đẩy chủ?"

Nhóm cao quản Phù gia cũng nóng này nói.

"Phù Thiên tộc trưởng, Hàn Tam Thiên chính là người có sức ảnh hưởng nhất phải Hư Vô, những gì Tần Sương chưởng môn có thể làm chủ thì hắn cũng có thể làm được, những việc Tần Suơng chưởng môn không thể làm chủ, hắn vẫn có thể làm được."

Lúc này, hai trưởng lão đứng bên cạnh cũng cười, xoay người đi về phía Hàn Tam Thiên.

“Các ngươi điên hết rồi sao? Các ngươi giao phái Hư Vô cho Hàn Tam Thiên ư? Các ngươi có biết Hàn Tam Thiên là người như thế nào không?"

Phù Thiên ngây ngẩn cả người, khó có thể tin đượcmà nhìn Tam phong trưởng lão và Lâm Mộng Tịch.

"Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một sinh vật cấp thấp đến từ Trái Đất mà thôi, nói thế nào đi nữa thì phái Hư Vô các ngươi cũng là tông phải thuộc thế giới Bát Phương chủng ta. Các ngươi làm như vậy, không làm liệt tổ liệt tông các ngươi thất vọng hay sao?"

“Phải Hư Vô các ngươi có phải là bị hắn mê hoặc rồi hay không? Hay là hắn uy hiếp các ngươi? Không cần phải lo lắng, có chúng ta ở đây, ai cũng không thể uy hiếp được các ngươi."

Phù Thiên vừa nói, một đám cao quản cũng bắt đầu hùa theo, phái Hư Vô bị Hàn Tam Thiên khống chế, đây là chuyện mà bọn họ khó có thể chấp nhận được.

Nhưng đám người này sao có thể biết được, Hàn Tam Thiên đã vì phái Hư Vô mà trả giá những gì? Còn khờ dại mà có ý đồ dùng những câu nói kia để mua chuộc phái Hư Vô.

"Đúng là bởi vì rất xin lỗi liệt tổ liệt tông, cho nên phái Hư Vô mới do Hàn Tam Thiên làm chủ."

Tam phong trưởng lão cười, cũng rời khỏi bọn họ mà đi về phía hàn Tam Thiên.

Đám người Phù Thiên ngơ ngác nhìn nhau, cuốicùng lại đặt ảnh mắt lên người Lâm Mộng Tịch và Tần Sương.

"Lâm trường lão, bọn họ hồ đồ, ngươi cũng không thể hồ đồ được. Rất rõ ràng, bọn họ lo lắng con gái ngươi lên nằm quyền, cho nên mới cấu kết với Hàn Tam Thiên để làm việc xấu, mục đích là cướp đi quyền lực của mẹ con các ngươi.”

Phù Thiên đặt hi vọng cuối cùng của mình lên người Lâm Mộng Tịch.

"Đúng vậy, Lâm đại sư, ngài không suy nghĩ cho chính mình, nhưng cũng phải suy nghĩ cho con gái của mình chứ."

Lâm Mộng Tịch cười nhạt nói:

Thật ra ta còn mong muốn bọn họ lấy đi quyền lực của con gái ta, thậm chí là cưới con gái của ta."

Nói xong, Lâm Mộng Tịch kéo lấy Tần Sương, cùng nhau đi về phía Hàn Tam Thiên.

Chuyện này, chuyện này. Các người nghe một chút thứ xem, đây là những gì mà một người mẹ nên nói hay sao? Qua thực là quá vô liêm sỉ, không biết xấu hổ."

Phù Thiên tức giận đến dậm chân, nhưng cũng không thể làm gì được.Hàn Tam Thiên dừng chiếc đũa lại, nuốt thứ gì đó ở trong miệng, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phía Phù Thiên, vô cùng lạnh nhạt.

"Phù Thiên tộc trưởng cảm thấy đồ ăn ở trong nội đường không thế ăn được hay sao, còn chạy đến nơi này của tôi để trông coi? Theo lý thuyết mà nói, không phải là như thế chứ? Nội đường chính là bàn bạch ngọc, đũa vàng bát bạc. Còn chỗ tôi thì sao? Ha ha, chỉ là đơn giản bình thường mà thôi."

Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.

"Tam Thiên, ngươi không hiểu hay sao? Từ góc độ của con người để xem, chuyện này đương nhiên là không phải. Nhưng mà khi nhìn từ góc độ của một con chó, thì không phải là được giải thích một cách rất dễ dàng rồi hay sao/"

Phù Mãng nhìn Phù Thiên lạnh lùng cười nói.

“Dù sao, mấy con chó này cũng không như bình thường, mấy con súc sinh này nhìn trong bát cơm của mình sẽ không bao giờ thấy ngon, nhưng khi nhìn vào bát cơm của người khác, cho dù đó là cứt, thì nó cũng sẽ coi là đồ ngon."

Phù Mãng vừa nói xong, ngay lập tức một đám người cười ầm lên, ngay cả những vị khách đứngxem náo nhiệt ở bên ngoài cũng vì câu nói của Phù Mãng mà che miệng cười trộm.

Ngay lập tức gương mặt của đám người Phù Thiên và Phù Mị chuyển từ xanh sang đỏ, sắc mặt vô cùng khó coi, ảnh mắt lộ ra hung quang, dường như có thể giết chết người.

"Phù Mãng, nhưng lời vừa rồi, có gan thì ngươi lặp lại lần nữa đi.”

Phù Thiên lạnh mặt nghiêm giọng quát.

Xem ta có xé miệng ngươi ra không."

Phù Mị cũng uy hiếp nói.

"Lặp lại lần nữa u? Ta nói lại mười lần nữa thì sao?

Ngươi nghĩ rằng liên quân hai nhà Phù Diệp của ngươi rất mạnh hay sao?"

Phù Mãng cười lạnh nói. Có Hàn Tam Thiên ở đây, ông ta không có gì phải lo hết.

Từ một góc độ nào đó mà nói, một trận chiến này của Hàn Tam Thiên, rõ ràng đã hoàn toàn chinh phục ông ta rồi.

Đối mặt với sự khiêu khích như thế, Phù Thiên trực tiếp vác đao lên muốn động thủ.Nhưng mà vừa mới nhúc nhích, một cục đá khác lại đanh vào đại đao của Phù Thiên, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười:

Tức giận lớn như vậy để làm gi? Ông cho rằng ông tức giận thì có thể dọa được ai?"

Sau đó, Hàn Tam Thiên khinh thường nhìn lướt qua Phù Thiên:

Tôi tùy tiện nói một câu, cho dù ông có tức giận thì cũng sẽ ngay lập tức xì hơi giống như một quà bóng mà thôi? Bây giờ, tôi nói, ông có thể giống như con chó mà đến đây"

Nói xong, Hàn Tam Thiên dùng một nụ cười cực kì

khinh thường nhìn về phía Phù Thiên

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment