Nghe tiếng ồn ào ở cửa, Hàn Tam Thiên hơi quay mắt nhìn lại.
Trên cửa, khoảng mười mấy tên mặc bạch y đang đùn đẩy nhau, những người kia xếp hàng dĩ nhiên là đòi giải thích, mà Bạch y nhân thì không nói một lời, liều mạng cản mọi người lại, đưa một người trung niên trong đội ngũ đến cửa.
Những đệ tử liên minh khác trong nhà nhất thời rút đao lên, Hàn Tam Thiên khoát khoát tay, tỏ ý mọi người không cần khẩn trương.
"Xin hỏi vị nào là Hàn Tam Thiên tiên sinh?" Bạch y nhân trung niên hỏi.
"Là ta." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói.
"Chủ nhân nhà ta xin mời tiên sinh đến phủ một chuyện." Người trung niên cung kính nói.
Không đợi Hàn Tam Thiên trả lời, Phù Mãng đang ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Tam Thiên, đừng đi, để phòng có bẫy."
"Đúng vậy, minh chủ, đoán chừng là Phù gia hoặc người của Diệp gia rồi. Hôm nay chúng ta làm bọn họ xấu mặt ở ngoài đường, lúc này nhất định là muốn bày Hồng Môn yến, mời quân vào hủ." Thi Ngữ cũng sốt ruột nói.
Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt mấy người đều là vẻ lo âu, ngay cả Tần Sương vẫn nhìn chằm chằm vào chậu đất lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về mình.
Hiển nhiên, ở trong lòng tất cả mọi người, chuyến này Hàn Tam Thiên không thể đi.
"Chủ nhân nhà ngươi là ai?" Phù Ly đứng dậy lạnh lùng nói.
Người trung niên đầu xuống: "Thật xin lỗi, Hàn Tam Thiên đi liền có biết."
"Vậy chúng ta cùng đi?" Lúc này Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng đứng lên nói.
"Chủ nhân nhà ta nói, chỉ mời một mình Hàn tiên sinh." Người đàn ông trung niên nói.
"Tam Thiên, xem ra quả nhiên là có bẫy!" Giang hồ Bách Hiểu Sanh vội vàng lắc đầu khuyên nhủ.
Thấy tất cả mọi người đều mặt đầy lo lắng, Hàn Tam Thiên lại cười cười, vỗ bả vai giang hồ Bách Hiểu Sanh một cái: "Sau khi các ngươi ăn cơm xong chịu cực một chút, bên ngoài nhiều người như vậy, sàng lọc một số người thích hợp vào liên minh nhé."
"Ngươi sẽ không đi thật đó chứ?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh gấp giọng nói.
"Đi thì sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.
"Nhưng mà Dược Thần Các đã bị bại, hai nhà Phù Diệp bị nhục, nếu như một mình ngươi tùy tiện đi trước lỡ như gặp nguy hiểm thì làm sao?" Tam Vĩnh Đại Sư sư lên tiếng nói.
Hàn Tam Thiên liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, mặc dù trên mặt cô rất lo lắng, nhưng từ trong ánh mắt của cô, Hàn Tam Thiên biết, cô tin tưởng và ủng hộ quyết định của mình.
Gật đầu một cái, Hàn Tam Thiên bỏ lại một câu, theo như phân phó mà làm việc. Sau đó liền đi theo người trung niên quần áo trắng đi ra ngoài.
Toàn bộ khách sạn, quả thật là người người tấp nập, thấy Hàn Tam Thiên từ trong khách sạn đi ra, sóng người dâng trào trong nháy mắt, vô số người vẫy tay cánh tay, hoặc là cao giọng kêu gào, nhiệt tình không giống bình thường.
"Hàn Tam Thiên, ngươi là ta thần tượng! Ta mang tám trăm anh em dưới quyền nhờ cậy ngươi."
"Hàn Tam Thiên, làm anh cả ta đi."
Tiếng ầm ĩ không ngừng bên tai, cũng may giang hồ Bách Hiểu Sanh kịp thời chạy ra, bảo tất cả mọi người trật tự bắt đầu tiến hành ghi danh, lúc này Hàn Tam Thiên mới có thể đi theo mười mấy Bạch y nhân thoát khỏi đám người.
Một đường không ai nói gì, đi tới bên ngoài đám người, mấy tên kiệu phu mang củ kiệu chờ đã lâu.
"Hàn tiên sinh mời." Người trung niên cung kính khom lưng nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, ngồi vào trong kiệu. Mặc dù cổ kiệu không tính là rất lớn, nhưng cũng coi là sang trọng, nhìn là biết của nhà đại phú đại quý.
Lên cổ kiệu, Hàn Tam Thiên cũng hiếm khi nhàn nhã mà nhắm hai mắt lại, thả lỏng người.
Khác với sự cuống cuồng của đám người Phù Mãng, Hàn Tam Thiên đối với người mời mình đến phủ làm khách này, chỉ có thần bí, chứ không có chút lo lắng nào.
Ở cái Thiên Hồ Thành nho nhỏ này, Hàn Tam Thiên cũng không cho là có thế có bao nhiêu người có thể tổn thương mình.
Huống chi, Hàn Tam Thiên đã đại khái đoán được người mời mình rồi.
Một là Lam Sơn chi Đỉnh. Thật ra thì nhắc tới cũng kỳ, sau khi Hàn Tam Thiên chết giả, Lục Nhược Tâm vốn đang muốn tới tìm thì cũng biến mất theo. Lấy chỉ số thông minh của nàng, Hàn Tam Thiên tin tưởng mình chết giả cũng chỉ có thể gạt được nàng một thời gian, nhưng không lừa được nàng bao lâu. Nhưng ai có thể nghĩ tới, nàng lại bị gạt thật chứ, càng làm cho Hàn Tam Thiên kỳ quái đó là, lúc trước anh nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh nói, hôm nay đám người Đao Thập Nhị sống rất tốt.
Tất cả những chuyện này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí rất không hợp với lẽ thường, nhưng tất cả nghi vấn này Hàn Tam Thiên cũng không giải được, cho nên lúc đại chiến, Hàn Tam Thiên chủ động để lộ thân phận, nguyên nhân chính là vậy.
Cho nên bây giờ đột nhiên có người thần bí tìm mình, người đầu tiên Hàn Tam Thiên suy đoán là Lục Nhược Tâm.
Còn người thứ hai Hàn Tam Thiên cho là có thể là Diệp Thế Quân
Anh đã nói với Diệp Thế Quân câu kia, có thể làm cho Diệp Thế Quân ngày đêm cũng không ngủ được, trước kia hai nhà Phù Diệp ít nhất cũng cùng mình liên hiệp chống Dược Thần Các, nhưng hôm nay lại quyết liệt như vậy, cuộc sống của Diệp Thế Quân có lẽ sẽ càng khổ sở hơn.
Có khi hắn lo lắng câu nói kia sẽ ứng nghiệm không chừng.
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên suy nghĩ, cố kiệu cũng đã ngừng lại.
Mới vừa dừng lại, bên ngoài kiệu truyền đến tiếng nước chảy nhẹ nhàng, còn có đàn tì bà, có loại an yên thoải mái làm cho người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh.
"Thú vị!" Hàn Tam Thiên cười cười.
Lúc này, kiệu phu kéo rèm vải, nước biếc tiểu đình ở xa xa, nhìn người ở trong đình viện, trên mặt Hàn Tam Thiên viết đầy bất ngờ.