“Phù Thiên, người là có ý gì? Đừng có ngông cuồng như vậy?”
“Ha ha, Phù Thiên, người chắc những lời nói này là mong muốn của Phù gia chứ? Đến lúc đó người đừng hòng hối hận.”
“Một kẻ kiêu căng, ngạo mạn, sẽ khiến cho cả Phù gia lãnh chịu hậu quả, Phù Thiên, người quả nhiên càng giả càng hồ đồ.
Đối với những lời nói ngạo mạn của Phù Thiên, những cao thủ của Diệp gia đều không hài lòng, lần lượt đưa ra lời chỉ trích, châm biếm.
Những vị cao thủ của Phù gia vô cùng phẫn nộ, Phù gia được bọn họ lãnh đạo, ra sức chống đỡ hết lần này đến lần khác, đến nay đã phạm phải sai lầm, lại tỏ thái độ như vậy.
Thậm chí còn như vậy với Diệp gia, quả thật là ngu ngốc.
Đối diện với những chỉ trích như vậy,Phù Thiên lại điềm nhiên mỉm cười, giống như không để tâm đến những chuyện này vậy.
Phù Mị mặt mày biến sắc, tiến lên vài bước đến bên cạnh Phù Thiên: “Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, lần này là ngươi sai trước, nếu như còn nói những lời như vậy...
ngày sau đừng mơ đến sự giúp đỡ của Diệp gia.”
“Diệp gia có giúp đỡ tạ hay không, ta không biết, ta chỉ biết là Diệp gia sau này đừng có đến quỳ trước mặt ta mà cầu xin là tốt rồi.”
Phù Thiên thản nhiên đáp.
“Ta khinh! Phù Thiên, người có phải đang mơ mộng viễn vông hay không, muốn bọn ta cầu xin ngươi, người cũng không nhìn lại bản thân người là cái thá gì?”
“Hắn có lẽ nghĩ chúng ta cầu xin hắn đừng giết hại chúng ta.”
Không ít cao thủ Diệp gia buông lời chế giễu.
Phù Thiên khinh bỉ cười: “Ngu ngốc, quả nhiên là ngu ngốc, các người có biết trên đường đi đến núi Khốn Long, đến bây giờ đã thu hoạch được món hời lớn gì chưa?”
“Món hời lớn? Người có phải đang khoác lát không?”
Một vị cao thủ Diệp gia khinh bỉ nói.
“Ta khoác lát sao, Phù Thiên ta trước nay chưa từng nói láo, thậm chí còn trực tiếp nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, Phù gia không còn là Phù gia của trước đây nửa!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn lạnh lùng, vô cùng uy nghiêm: “Phù gia ta nay sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất trong thế giới Bát phương này.”
Dứt lười, tất cả mọi người đều sững sốt, sau đó không ít người cảm thấy buồn cười, thậm chí có người còn cảm thấy sức nóng của núi Khốn Long đã thiêu cháy não của Phù Thiên.
“Nói khoác rất giỏi.”
Một vị cao thủ Diệp gia liền vỗ tay.
Tất cả các vị cao thủ của Phù gia đều xấu hổ không nói nên lời.
“Khoác lác sao? Ngu ngốc.
Vậy ta hỏi ngươi, thiên hạ này chỉ có Lục gia và Áo gia là có chân thần?”
“Đúng vậy.”
“Được vậy câu hỏi thứ hai, mấy ngàn năm trở lại đây, ngoại trừ chân thần của Áo gia và Lục gia ra thì những chân thần khác đều của Phù gia phải không?”
“Đúng thế.”
“Câu hỏi cuối cùng, chân thần có phải là người mà người bình thường không thể đánh lại không?”
“Chính xác.”
Phù Thiên nở nụ cười: “Vậy đến bây giờ vẫn không hiểu sao?" Tất cả đều ngây ngốc, nhưng rất nhanh, có người thông mình liền lập tức phản ứng, cũng hiểu được ý của Phù Thiên: “Phù Thiên, ý của ngươi không phải là...hai vị cao thủ đang đấu với Lục gia và Áo gia trên kia, là người của Phù gia các ngươi?”
Phù Thiên tự tin nói: “Chân thần của hại nhà Áo Lục, thì tất cả mọi người đều biết không ai có thể địch lại, càng có nhiều người nể sợ mà tránh xa, ai lại ngu ngốc đến khiêu chiến với họ chứ? Trừ phi...
“Trừ phi bọn họ là người của Phù gia, có thể một vị chấn thần nào đó của Phù gia ta, không muốn nhìn thấy Phù sụp đổ, hai vị chân thần này đã thay Phù gia đi xóa bỏ, vì vậy đã thay Phù gia trút giận, phát động tấn công? “Có người đã đoán ra ý của Phù Thiên.
Phù Thiên gật đầu: “Chính là như vậy.”
“Ha ha, Phù Thiên, người cho rằng như vậy thì chính là như vậy sao? Vậy ta cũng có thể nói họ là người của Diệp gia vậy."
“Ngu xuẩn, Diệp gia các người từng có chân thần sao? Không có chân thần chính chuyên, cho dù có tụ luyện thành tán tiên cũng không thể đối phó lại được với chân thần.
Chỉ có một khả năng, đó chính là đệ tử được truyền lại của chân thần Phù gia ta mà thôi, sau khi chân thần chết, thì sẽ được truyền chân thần lại cho người khác, mặc dù tán tiền không thể thành chân thần được nhưng lại có thể đấu với chân thần Phù Thiên lạnh lùng đáp. Truyện Linh Dị
“Nói rất đúng.”
Phù Mỵ lập tức hưởng ứng theo.
Người của Diệp gia còn đang muốn nói điều gì đó thì lúc này, Diệp Thế Quân liền phất cánh tay, ám chỉ tất cả người của Diệp gia không cần nói gì nữa: “Cho dù không phải người của Phù gia nhưng đảm đối đầu với hai nhà Áo Lục đều sẽ trở thành đồng minh của chúng ta, Phù trưởng tộc lần này sắp xếp đến núi Khốn Long để tìm những thứ linh tinh nhưng xem ra không phải là những thứ vô dụng, mà lần này chúng ta đã nhặt được bão bối.”
Kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, cái đạo lí như vậy Diệp Thế Quân đương nhiên hiểu rõ.
Các cao thủ Phù gia lúc này vô cùng kinh hãi ngước nhìn lên bầu trời, giống như biết rằng hai vị chân thần trên trời kia đã là người nhà của mình vậy.
Mà đám cao thủ vừa nảy còn nói những lời nhạo báng của Diệp gia, cũng bât giác bị Phù Thiên thuyêt phục, hoặc là vì những lời nói của Diệp Thế Quân thức tĩnh, liền không còn ai phản bác, cùng với Phù gia ngước nhìn lên không trung.
Trên không trung, Ông lão quét rác và Bát Hoang Thiên Thư đang kịch liệt tranh đấu, nào có ngờ răng, bọn họ là vì Hàn Tam Thiên mà chiến đấu, chứ không giống như điều mà những kẻ mặt dày phía dưới suy diễn.
Ở bên kia, trận chiến trên núi Khốn Long đang diễn ra gay gắt.
“Rìu Bàn Cổ, Hiên Viên Kiếm.”
Bốn cây rìu kết hợp với Hiên Viên Kiếm, tám ảo ảnh đã lui xuống, nhường cho vạn cây kiếm và vạn cây rìa xông lên.
Trong núi Khốn Long cũng ngập tràn tia sáng màu tím.