Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2297

Nghe thấy những lời này, không chỉ Lục Nhược Tâm vui mừng, đến cả Lục Nhược Hiên ánh mắt cũng sáng lên.

Còn hi vọng? “Ông nội, cách gì vậy người mau nói đi?" Lục Nhược Tâm vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, ông nội mau nói đi, người đừng có úp úp mở mở như vậy.”

Lục Nhược Hiên cũng vội vã nói.

Lục Vô Thần nhẫn nại lắc đầu đau khổ, đưa mắt nhìn hai đứa cháu nội yêu quý, hít một hơi thở sâu đáp: ' Cách này ta cũng không biết có thành công hay không, đối với ta mà nói, chỉ có thể nói là vô cùng ngốc nghếch.

Nhưng mà nhìn từ góc độ khác, sự tồn tại của nó ắt có nguyên do."

Nhìn hai người ngơ ngác không hiểu, ông liền thở dài, rồi từ từ giải thích: “Con người chính là con người bởi vì con người có thất tình lục dục mà các loài khác không có.

Mà thất tình lục dục này vô hình chung là cơ sở và nguyên nhân dẫn con người đến những hành vi khác nhau.

Có người vì yếu mà hận rồi bước vào ma đạo, có người vì lòng từ bị mà xuất gia thành phật, có người lại cả đời phóng khoáng, quen với cánh sống ung dung tự tại mà ẩn cư, sống hòa hợp với thiên nhiên.”

  “Ông nội, ý của người là?" “Thất tình lục dục của một người mặc dù là vô hình nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, con người có thể sử dụng chúng để đi nhưng hướng đi khác nhau, ngược lại cũng có thể sử dụng chúng để thức tỉnh tinh thần chiến đấu bên trong con người hắn.

Linh hồn sẽ điều khiển thất tình lục dục, hai cái sẽ khống chế lẫm nhau, bây giờ linh hồn hắn đã chết cần phải đánh thức nó dậy, chúng ta có thể bắt đầu từ đây.”

“ Nghĩ xem có thứ gì có thể kích thích hắn, mặc dù cách này có khả nặng rất thấp, nhưng nếu như linh hồn hắn được thức tỉnh, và tính các ma trong người hắn đã biến mất, có lẽ còn có khả năng cứu được Lục Vô Thần đáp.

“Hiên nhi, dìu ta vào bên trong nghỉ ngơi, ta mệt rồi.”

Lục Vô Thần biết, cách này Lục Nhược Tâm có thể biết, vì vậy mang Lục Nhược Hiến đi, để lại một mình Lục Nhược Tâm.

Lục Nhược Thiên gật đầu, vẫy tay ám chỉ tất cả binh lính trở về vị trí, sau đó dìu Lục Vô Thần tư từ rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của Lục Vô Thần, đội mắt Lục Nhược Tâm trở nên vô hồn, miệng thì lẩm nhẩm: “Khích thích hắn?”

Sau đó, dời tầm mắt về phía Hàn Tam Thiên.

Một lúc sau liền nở nụ cười chua chát, không biết làm thế nào để mở miệng.

Mà lúc này, bên trong Hàn Tam Thiên, rõ ràng Ma Long lúc này vô cùng khó chịu vì bị kim thân áp chế, một lần còn được, nhưng hai lần thì đã tốn không ít sức lực, lúc linh hồn của Hàn Tam Thiên bóp chặt, khuôn mặt, méo mó hung tợn cuối cùng cũng được giải thoát ra khỏi vòng vậy, linh hồn Hàn Tam Thiên bị bóp chặt đến khó chịu.

Có khi nào ngờ rằng, linh hồn trở về cơ thể lại khó chịu đến như vậy.

Nhưng chính nhờ vào sự bảo vệ của kim thân trong thời khắc cuối cùng, mới có thể khiến cho Ma Long không cách nào thoát ra khỏi sự giam cầm của cơ thể, mới có thể khiến cho Hàn Tam thiên có lý do và tư cách thương lượng trở về với Ma Long.

Vừa định mở mắt, Hàn Tam Thiên lại nghe thấy tiếng lẩm nhẩm bên cạnh của Lục Nhược Tâm.

“Hàn Tam Thiên, người thật sự muốn chết như vậy sao?”

“Người đã nói là người yêu Tô Nghênh Hạ nhiều bao nhiều? Yêu Hàn Niên nhiều như thế nào? Bây giờ lại muốn vứt bỏ bọn họ như vậy sao?”

“Còn có Tần Sương sư tỷ của ngươi? Mặc dù người không yêu thích cô ta, nhưng ta biết, cổ ta ngày đêm luôn mong nhớ ngươi, thậm chí yêu người đến tận tim gan, người cũng không thèm để ý đến sao?”

“Còn có tiểu đệ tử Thu Thủy? Huynh đệ, Đao Thập Nhị, Mặc Dương? Ngươi cũng đều không quan tâm đến bọn họ nửa sao?”

“Ta đã hứa với ngươi, chỉ cần giúp ta lấy được xiêng xích thần, ta sẽ lập tức thả người, người ta có thể thả nhưng mà không còn ngươi, người khĩ rằng bọn họ sẽ vui vẻ khi được thả ra không?”

Nghe những lời nói này, đột nhiên trong lòng Hàn Tam Thiên dâng lên nổi nghi ngờ.  Đây là có ý gì? Việc Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên mất tích, Lục Nhược Tâm biết được thì không có gì lạ, tình hình của Đạo Thập Nhị và Mặc Dương thì cũng có thể hiểu rõ, nhưng có một điểm khiến hắn vô cùng nghi hoặc.

Không sai, là Tần Sương và Thu Thủy.

Đêm hôm ấy là Tần Sương, Thu Thủy cùng với Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên cùng nhau đi chung, nhưng người biết được bọn họ đi chung với nhau thì rất ít.

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên vẫn bất động và không hề mở mắt.

“Hàn Tam Thiên người có biết không?”

Có lúc Tô Nghênh Hạ thật sự rất ngốc, ngây thơ, đến bây giờ vẫn còn trong mong người sẽ đến tìm cô ấy, xong rồi cứu cô ấy ra,còn nha đầu kia cũng ngốc giống như mẹ nó vậy, nói rằng ba nó chỉ là đi ra ngoài bận việc, rất nhanh sẽ đến đón cô nó.”

“Bọn họ vẫn không biết rằng, người bây giờ đã thành như thế nào? Nếu như bọn họ biết rằng người đã chết, bọn họ có phải sẽ trở nên điên dại hay không?”

“Còn có vị sư tỷ kia của ngươi, vô cùng xinh đẹp, cả ngày chỉ ngắn ngờ nhìn chậu đất, không nói một lời, cho dù có nói cũng chỉ nói một câu duy nhất, chính là nói với chậu đất kia rằng, nó phải kiên trì thêm, Hàn Tam Thiên sắp đến cứu bọn họ.”

“Ha ha, nhưng mà ngươi đã chết như vậy, lây cái gì mà đi cứu bọn họ chứ?”

“Hàn Tam Thiên, ngươi thật sự không nói chuyện sao?”

“Ngươi thật sự sẽ chết như vậy sao?”

“Nếu như thật sự ngươi chết như thế này, quả thật khiến ta thất vọng, đừng trách ta không cảnh cáo với ngươi, nếu ngươi lần này thật sự bỏ mạng tại đây, ta xin thề, cho dù ngươi có xuông địa ngục, ngươi Vĩnh viên cũng sẽ không bao giờ gặp lại huynh đệ tỷ muội của ngươi ở dưới kia đâu, không nhìn thầy được sư tỷ của ngươi, càng sẽ không bao giờ nhìn thây Hàn Niên và Tô Nghênh Hạ.

Lục Nhược Tâm lạnh lùng hét lên.

Lục Nhược Tâm nói xong, ánh mắt lạnh lùng liệc nhìn Hàn Tam Thiên, nhưng khi vừa quay lại thì lập tức sững người...



- -----------------
Bình Luận (0)
Comment