Chỉ trong nháy mắt, ngọc kiếm đột nhiên xuyên qua cánh tay phải của Hàn Tam Thiền, sau khi rút ra liền để lại vết máu, rồi chìm vào vùng biển phía sau Hàn Tam Thiên.
Sau đó, thuận theo dòng nước, thế tấn công của ngọc kiểm ngày càng dữ dội.
Hàn Tam Thiên không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, cố gắng chịu đựng một nhát kiểm, nghiến chặt răng lại với nhau: “Cái thân già của người lại có thể đứng vững chãi như vậy, ta còn sợ sẽ đánh gãy xương của ngươi.”
“Bắc minh tứ hồn trận! Một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, mở.”
Kim quang trên người Hàn Tam Thiên lóe lên, tiếp theo là Hàn Tam Thiên một hóa thành hai, hai hóa thành bốn.
Bốn ảo ảnh đứng trong dòng nước, uy lực của trước đây không còn nữa, toàn bộ đều bị giam cầm trong dòng nước.
“Vạn Giang Chi Thủy, sẽ sợ bốn thứ linh tinh này sao? Đừng nói là bốn, tám cái thì như thế nào?” Áo Thế lạnh nhạt cười nói.
“Nước là âm, nên Hàn Tam Thiên thì không có một chút ý nghĩa gì.” Lục Vô Thần lẫm nhẫm, điều này giống như việc bạn đang cố vùng vẫy ở trong nước, cho dù có cổ gắng dùng sức đến đâu, nước cũng sẽ nhấn chìm mình, đến cuối cùng cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Nếu như có pháp khí của Nữ Oa, đương nhiên sẽ không sợ uy lực kích thích của thủy thần, nhưng Lục Vô Thần làm sao có thể ra tay giúp Hàn Tam Thiên được chứ?
Tâm lí hiện tại của hắn giống hệt như Áo Thế, đều hy vọng Hàn Tam Thiên mất đi lí trí mà bước vào ma đạo, trước khi chết có thể phát huy giá trị lợi dụng cuối cùng, giúp hắn đi tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của hắn.
Giống hệt như Lục Vô Thần, bốn phân thân kia hoàn toàn không có bất kì thay đổi gì đối với tình hình của Hàn Tam Thiên lúc này, ngược lại nó còn làm tiêu hao sức anh của Hàn Tam Thiên đi rất nhiều, hơn nữa từ đằng sau nước đã từ từ dâng ngập Hàng Tam Thiên.
Trước đó, Hàn Tam Thiên đã sử dụng qua vô số chiêu thức, có thể nói rằng Hàn Tam Thiên đã sử dụng toàn bộ chiêu thức hắn có được mà không giữu lại bất cứ thứ gì.
Nhưng đó chỉ là sự vùng vẫy bất lực cuối cùng mà thôi.
Sau khi dòng nước nhấn chìm Hàn Tam Thiên, trong vung biển vạn dăm trên không trung đã không còn nhìn thấy bất cứ phần thân nào của Hàn Tam Thiên nữa.
“Ha ha ha ha ha hạ.” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Áo Thế liền hả miệng cười lớn.
Trong nước vạn thủy, Hàn Tam Thiền trừ khi biến thành cá, nếu không làm sao có thể sống được chú?
Cho dù có hóa thành cá, thì làm được gì? Dòng nước chảy xiết như vậy lại vô cùng hung hãn, cá thì cũng không sống được bao lâu, chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tất cả mọi người ở dưới đất lúc này không dám thở lớn, mặc dù có người sớm đã quay lưng lại mà nguyền rủa Hàn Tam Thiên, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng một anh hùng lại rơi vào cảnh bị dìm chết như vậy, không tránh khỏi khiến cho người khác có cảm giác thương cảm.
“Phu nhân, có một số người dù may mắn nhưng mà đến từ cách sống sót cũng không có thì có ý nghĩa gì chứ? Nhìn hành động của Cố Du, Diệp Cô Thành vốn bản tính kiêu ngạo, tụ phụ của hắn sao lại không biết, lúc này cười lên và đáp.
Mỗi người đều có sự chế diễu, cợt nhã của riêng họ, nhưng chỉ có ánh mắt Lục Nhược Tâm là vô cùng phức tạp.
Cô ấy đương nhiên không muốn Hàn Tam Thiền chết đi, nhưng sau khi cô nói ra bí mật thì phản ứng của Hàn Tam Thiên khiến cô vô cùng tức giận, chỉ vì Tô Nghênh Hạ hắn liền trở mặt với cô, thậm chí Lục Nhược Tâm còn hiểu rất rõ, nếu như không phải ông nội cô ra tay giúp đỡ, thì lúc này đã bị Hàn Tam Thiên giết chết.
Vì một ả đàn bà như vậy, mà hắn lại dám giết cô, điều này khiến cho tôn nghiêm và lòng tự cao trong lòng cô trần đầy bất mãn và sự tức giận, với tính cách của cô ta, sẽ dùng cái chết để trừng phạt Hàn Tam Thiên.
Nhưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên như vậy, cô thật sự không nỡ ra tay.
Cô ta cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, mặc dù không biết cảm giác này từ đầu mà có, nhưng cô chính là cảm thấy bản thân sợ mất đi một nhân tài.
Một người, có thể đánh bại nhân tài của thiên hạ, chính xác, nhất định là chính cô.
Người đàn ông có tình cảm với ả đàn bà kia như hắn, căn bản không đáng nhắc tới, bản thân cao cao tại thượng sao có thể vì động lòng với hắn mà có cảm giác không nỡ như vậy chứ.
Lục Vô Thần thở dài, chuyện hôm nay chỉ đến đây thôi, đứng dậy vận khí thu hồi lại sức mạnh, định rút lui.
Trong nước, sau khi Hàn Tam Thiên vùng vẫy, đến bây giờ đã không còn hơi thở nào, nếu trên tay không giữ khư khư rìu Bàn Cổ, thì sớm đã bị nước cuốn trôi đi từ lâu rồi.
Ở trong nước, sắc mặt Hàn Tam Thiên tái nhợt, nhưng tay vẫn cố nắm giữu rìu Bàn Cổ, cơ thể dập dìu theo dòng nước chảy.
Rắc!!!
Đột nhiên, vào chính lúc này, Hàn Tam Thiên dường như không còn một chút hô hấp nào liền há miệng, một bọt khí nhỏ trong miệng nổi lên nhưng không nổi lên trên mặt nước đã bị dòng chảy đánh vỡ.
“ừng ực!!!”
Giây tiếp theo, những bong bóng khí lớn từ miệng Hàn Tam Thiên
- -----------------