Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2314

“Ngũ hành thần thạch, hãy giúp đỡ ta."

Trong nước, Hàn Tam Thiên nhẹn nhàng hô lên, năng lượng vàng trong tay mang theo khí thế mạnh mẽ bắn vào bên trong ngũ hành thần thạch.

Ầm!!!

Ở bên ngoài, vùng biển vạn dặm đạng dập dờn trôi êm ả, đám đông bất giác cũng im lặng, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển vô cùng kì lạ, không biết từ khi nào đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cơn sóng cực lớn trong biển phát ra âm thanh kì lạ.

Ầm!...

Giống như tiếng nước chảy quanh co, cũng giống như tiếng nước đổ vào những cái lỗ.

“Đây là...” Có người cảm thấy kì lạ mà nhíu mày.

Tất cả mọi người đều không hiểu, ngơ ngác đưa mắt nhìn lên vùng biển trên không trung, rốt cuộc âm thanh kì lạ này phát ra từ đâu?

Chẳng lẽ bên trong biển nước có một con cá khổng lồ? Nhưng làm sao có thể có khả năng đó. Nước mà kích thủy thần tạo ra, làm sao có thể có con cá khổng lồ chứ?

Âm!!!

Đột nhiên biển dâng lên một cơn sóng lớn, một con quái vật khổng lồ rẽ nước hiện ra.

“Đó là cái gì?”

Trong vùng biển khổng lồ đó, một ngọn núi cao đột nhiên nhô lên, ngọn núi đó toàn là đất nhưng vô cùng to lớn, phía trên ngọn núi là Hàn Tam Thiên đang đứng hiện ngang, trước ngực là ngũ hành thần thạch đang phát sáng, thậm chí cả ngọn núi cũng có ánh sáng nhàn nhạt.

“Hàn Tam Thiên.”

“Hắn vẫn chưa chết, làm sao có thể như vậy chứ?”

“Sức mạnh của thủy thần cũng không thể tiêu diệt được tên tiểu từ này, tên tiểu tử này rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?”

“Chết tiệt hắn thật sự là con của trời sao?”

“Chẳng lẽ trên thế giới này lại có chuyện kì lạ như vậy, lại có người mạnh mẽ đến vậy?” 

“Thật không thể tin nổi, khắp người ta da gà nổi lên lớp lớp.'

Ở phía dưới, mọi người khi nhìn thấy sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên, bất giác thốt lên.

Cho dù là Lục Vô Thần hay là Áo Thế, lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện, cũng bất giác chau mày lại, vô cùng kinh hãi.

“Binh lai tương đáng thủy lại thổ yểm. Ngũ Hành thần thạch, biến."

Ầm

Chân núi đột nhiên nứt ra, vô số đất đá đổ xuống giống như bị sạt lỡ, bỗng chốc tất cả đất đá đều trực tiếp đổ xuống nước.

Vốn dĩ dòng nước cuồn cuộn nhưng vô cùng sạch sẽ kia đã bị đất đá đổ xuống khiến nó trở nên đục ngầu, nước bị vẫn đục theo dòng chảy không ngừng lan ra khắp xung quanh.

Ầm!

Cả mặt nước bị vẫn đục đột nhiên xuất hiện một chuyện khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.

Tất cả vùng nước bị vẫn đục ngưng tụ lại, giống như bùn nhão, thể nước cuộn trào mãnh liệt không còn nữa chỉ còn lại bùn lầy len lỏi khắp nơi.

Cái gì?

Áo Thế trùng trùng mở mắt, vô cùng kinh ngạc với những việc Hàn Tam Thiên làm.

“Chết tiệt đây là cái quái gì vậy? Hàn Tam Thiền đã chống lại được sức mạnh thủy thần của Áo Thế sao?”

“Cái thứ ánh sáng phát ra trên ngực hắn rốt cuộc là thứ gì, chết tiệt,như vậy mà hắn cũng có thể chống đỡ nổi sao?”

Tất cả mọi người mặt mày trắng bệch, bất giác thốt lên.

Cơ thể của Vương Hoãn Chu và Diệp Cô Thành có chút lảo đảo, hai mắt nhíu chặt lại, con người thu lại, bất giác đưa mắt nhìn nhau hỏi: “Cái thứ nghiệp chướng đáng chết này, như vậy cũng có thể làm sao?”

Mặt Diệp Cổ Thành vô cùng khó chịu, ánh mắt mang theo tia giận giữ đối với Hàn Tam Thiên bị câu hỏi như vậy làm cho ngẩng ngơ, người hỏi ta, vậy ta biết hỏi ai chứ.

Ta còn muốn hỏi ông trời, hắn như vậy cũng có thể sao?

Ánh mắt Lục Vô Thần lóe lên một tia hiếu kì, sau đó thản nhiên cười nói: “ Thật sự thú vị.”

Nghe thấy những lời này khiến người khác kinh ngạc, Áo Thế lại không cảm thấy mất mặt, thủy thần kích trong tay động đậy, năng lượng được truyền vào, nổ vang một tiếng, thế nước đột nhiên chảy xiết lại.

Bùn nhão khi nảy dường như đã được ngưng động lại, sau khi nước được thêm vào lại bắt đầu chuyển sang trang thái như ban đầu.

“Đến đây.” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Áo Thế hùng hổ hét lên.

“Đến thì đến, ta chỉ sợ ngươi không chịu nổi.” Hàn Tam Thiên cũng tức giận hét lên, đem tất cả sức mạnh trong tay truyền vào ngũ hành thần thạch, sau đó ánh sáng trắng của màu đất nhàn nhạt lập tức lóe lên rực rỡ.

Nước xô đất, đất đổ xuống biển.

Dưới sự giằng co của hai người trong vùng biển vạn dặm khổng lồ, đột nhiên có khi nước xô đất, có khi đất lại bao phủ nước, có khi thì sức lực ngang nhau.

“Xem ra bọn họ bây giờ đang sử dụng nội lực đơn thuần để chiến đấu.”

“Mặc dù năng lực hiện tại của Hàn Tam Thiên không bằng Áo Thế, nhưng mà trong ngũ hành, thổ khắc thủy, dựa vào tình hình này có thể thấy Hàn Tam Thiên có thể tạm thời ngang tài ngang sức với Áo Thế.”

“Sức mạnh của chân thần mạnh mẽ bao nhiêu, sức mạnh Hàn Tam Thiên mạnh mẽ đến cỡ nào? Theo thời gian, mức tiêu hao sức mạnh sẽ như nhau, cũng chính là lúc bại trận của kẻ đó.”

Ai cũng đều biết, tình thế trước mắt là Áo Thế đang đàn áp Hàn Tam Thiên, nhưng Hàn Tam Thiên dùng năng lượng đất để áp chế năng lượng nước của Áo Thế, hai bển đều có ưu điểm và nhược điểm riêng, nhưng dù gì Áo Thế cũng là chân thần, có nguồn gốc sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, Hàn Tam Thiên sao có thể so bì được chứ. Trong trận đấu, Hàn Tam Thiên lợi dụng thiên thời địa lợi để kéo dài và làm tiêu hao sức mạnh nhưng rõ ràng không thể thực hiện được.

Điểm này, Lục Vô Thần cũng phải thừa nhận.

Nhưng những người có suy nghĩ như vậy, liệu bọn họ có hiểu rõ về Hàn Tam Thiên không?

Trong lúc hai người tranh đấu thi thời gian mỗi lúc một trôi đi.

Áo Thiên nở nụ cười khinh thường như lúc đầu, nhưng lại có một sự

nghi hoặc hiện lên trong mắt.

“Tiểu tử thối, không chống đỡ nổi thì không cần miễn cưỡng.” Áo Thế mĩm cười, rồi châm biếm Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam thiên nở một nụ cười rồi đáp lại: “Sao vậy, lão già kia. Đánh không lại ta nên muốn dùng đòn tâm lí sao?”

Áo Thế sững người, không ngờ kế hoạch của hắn lại bị Hàn Tam Thiên nhanh chóng phát hiện như vậy, mặc dù không đến nổi hắn không chống đỡ được, nhưng sức lực bị tiêu hao trong thời gian dài như vậy khiến hắn lo lắng, vì vậy hắn mới đánh đòn tâm lí với Hàn Tam Thiên, vốn dĩ cho rằng tuổi trẻ háo thắng, nóng nảy, bồng bột, điều này đối với hắn mà nói là cơ hội tốt nhất phải nắm bắt.

Nhưng không ngờ được rằng Hàn Tam Thiện lại không theo thời thượng đến vậy, lại dễ dàng nhìn ra gian mưu của hắn.

“Ta không chống đỏ nổi sao? Ngươi chưa từng nghe câu gừng càng già càng cay hay sao?” Áo Thế tỏ ra lạnh lùng nói.

“Ha ha, lão già kia, ông sống đã lâu như vậy, cũng không biết đến sức
Bình Luận (0)
Comment