Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2330

Âm thanh này rất nhẹ nhàng, hiền dịu, vô cùng dễ nghe. Vừa ngọt ngào lại vừa có chút đáng yêu, vừa đáng yêu mà lại có một chút đáng thương.

Nhưng mà...

Tại sao âm thanh này lại quen thuộc như vậy, dường như... Dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.

Theo bản năng, Hàn Tam Thiên nhìn ngó xung quanh, nhưng tất cả đều trống rỗng. Làm gì có ai ở đây đâu nhỉ? Nhìn xuống phía dưới chân, anh thấy vô cùng trống trải. Trong cuộc tấn công trước đó, tất cả người dân đã sơ tán hết rồi, như vậy thì đâu còn ai nữa, mà mình cũng đâu có tự nói chuyện đâu?

Âm thanh đó đến từ đâu chứ? "Anh Tam Thiên, anh không cần đi tìm em đâu, em không ở gần anh đâu!"

Lại một âm thanh nữ vang lên, lần này, ánh mắt của Hàn Tam Thiên bỗng loé lên vẻ kì quái. "Là Tiểu Đào sao?"

Gọng nói này rất giống với giọng nói của Tiểu Đào. Cho dù đã lâu rồi anh không gặp nàng nhưng anh sẽ không bao giờ có thể quên được giọng nói của nàng.

Chỉ cần là người bạn tốt trong lúc khó khăn hoạn nạn, là một người tốt bụng đã giúp đỡ thì Hàn Tam Thiên sẽ không bao giờ quên bất kì một ai. "Anh Tam Thiên, anh, anh vẫn ổn chứ?" Cảm xúc lẫn lộn đan xen trong câu nói ấy, vừa có chút tủi thân, vừa có chút ảy náy, hổ thẹn, lại hơi có cảm giác khó nói, còn lại đều là sự quan tâm chân thành.

Dễ dàng nhận thấy rằng, phải quan tâm lắm thì mới có thể nói ra những lời như vậy, những lời tưởng chừng như rất hiểu rõ về anh.

Với tình hình hiện tại thì làm sao Hàn Tam Thiên có thể ổn được chứ!

Hàn Tam Thiên cười với vẻ cay đắng, anh không trả lời bởi vì anh không muốn nàng, phải bận lòng mà suy nghĩ. Theo lí trí, anh cười và nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn ổn, còn cô thì sao? Cô vẫn ổn chứ?" "Em..." Tiểu Đào như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Một lúc sau, cô nói với vẻ rất chân thành: "Tôi đã nhớ ra một việc."

Hàm Tam Thiên chưa kịp nói gì thì Tiểu Đào lại tiếp tục nói: "Anh Tam Thiên, anh hãy nhắm mắt lại và cân bằng suy nghĩ, cảm xúc của mình!" "Tiểu Đào, cô muốn làm gì vậy?" "Sau đó hãy tập trung suy ngẫm."

Tiểu Đào không trả lời Tam Thiên mà vẫn tiếp tục nói. Hàm Tam thiên sững người ra một lúc nhưng rồi anh cũng quyết định làm theo những gì mà nàng nói. "Khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, phá vỡ đất trời với một chiếc búa, không chỉ dựa vào năng lực kinh khủng của Bàn Cổ đại thần mà còn nhờ có năng lực thần khí có thể huỷ thiên diệt địa của búa Bàn Cổ. Lúc khai thiên, Bàn Cổ đại thần và búa Bàn Cổ đã hoá thành một, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Thế là trời đất đã bị vỡ ra tung toé và tự biến trở thế gian." "Bởi vậy, muốn sử dùng đến búa Bàn Cổ thì phải hoá thân với nó làm một." "Thực ra trước kia tôi cũng đã từng thử rồi, nhưng vấn đề mấu chốt là búa Bàn Cổ vẫn luôn trong trạng thái u mê rất sâu, tôi không thể hoá thân vào làm một với nó được, muốn đánh thức nó cũng rất khó." Nói đến chuyện này, Hàn Tam Thiên cũng vô cùng buồn bực.

Thực ra thì biện pháp này cũng rất hay nhưng mà với chỉ số thông minh của anh thì không thể nào nghĩ ra được. Nhưng cũng không sao hết, búa Bàn Cổ luôn ngủ say cũng gần giống như một thanh đao chưa được mài giũa. Như vậy thì Hàn Tam Thiên càng đỡ dùng đạo để chém lung tung.

Rất nhiều lúc Hàn Tam Thiên mới chỉ vận dụng sức mạnh cơ bản của Cổ Bàn thôi, còn uy lực thật sự của nó vẫn luôn ẩn giấu khi nó đang ngủ say. "Kiếp trước búa Cổ Bàn đã hoá thân làm một với Cổ Bàn đại thần nên búa Cổ Bàn luôn tràn đầy hơi thở của Cổ Bàn đại thần. Tuy là nó nhận anh làm chủ nhưng anh không có năng lực Cổ Bàn cho nên không có cách nào để khiến cho búa Cổ Bàn tỉnh lại." Tiểu Đào giải thích.

Như vậy thì chẳng phải là bế tắc rồi sao?

Anh không có cách để đánh thức búa Cổ Bàn thì làm sao có thể hoá thân với nó đây!

Hàn Tam Thiên nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng không tìm được giải pháp. "Anh Tam Thiên, anh hãy tập trung suy nghĩ." "Hả?" Hàn Tam Thiên bất ngờ khi nghe thấy lời nói vừa rồi của Tiểu Đào, anh cảm thấy rất phiền não. Lời nói của Tiểu Đào làm cho anh tập trung suy nghĩ mà không phản ứng lại.

Nhưng mặc dù vậy, Hàn Tam Thiên cảm thấy rất khó hiểu khi Tiểu Đào biết rõ ràng là không có cách nào để đánh thức búa Cổ Bàn nhưng cô vẫn muốn anh tập trung ngẫm nghĩ. Cô làm như vậy để làm gì chứ, nhưng do tôn trọng bàn bè nên anh vẫn làm theo. "Anh Tam Thiên, hãy tập trung vào tâm hồn, suy nghĩ, đừng bận tâm bất kì điều gì khác, được không?" "Tôi..." Hàn Tam Thiên u sầu, trước mắt sẽ dùng búa Cổ Bàn để đối phó với bức tranh non sông xã tắc. Muốn anh buông bỏ hết tất cả mọi thứ để tập trung suy nghĩ thì phải làm như thế mới được.

Nếu như loại bỏ đi hết năng lượng, không chống chế lại nữ thì sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.

Thế nhưng nếu như tiếp tục lưỡng lự, căng thẳng thì Hàn Tam Thiên vẫn không khỏi hoài nghi. Nếu mà có thể đánh thức búa Cổ Bàn thì sẽ có sức mạnh lớn. "Được, tôi nghe theo cô, cùng lắm thì chết." Hàn Tam Thiên nói xong liền phá huỷ búa Cổ Bàn, để cho ánh sáng của non sông xã tắc chưa từng đối phó với búa Cổ Bàn chiếu lên tám người vàng của anh. "Bich bich bich!"

Tám người vàng ngay lập tức nổ ra đùng đoàng.

Hàn Tam Thiên chảy máu miệng không ngừng. Tám người thật đã bị đánh bay ra xa mấy mét rồi.

Chứng kiến mọi việc đã thành, ánh mắt của Lục Vô Thần hiện rõ vẻ vui mừng. Anh cười nhếch miệng, nắm chặt tay lại, và nói một câu với vẻ thần bí: "Tam Thiên, anh thua rồi, núi sông đã tan tành rồi."

Vừa nói, Lục Vô Thần vừa chỉ vào bức tranh non sông xã tắc. Trên bức tranh non sông xã tắc, núi sông bất ngờ bị xiêu vẹo, mặt trời với mặt trăng thì gần như lẫn lộn, cả thế giới cũng dần dần thay đổi. Mới vừa rồi núi còn xanh, sông còn chảy, nước sâu hoa đỏ, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành một xoáy nước vô cùng lớn.

Xoáy nước trần đầy u ám, chỉ trong chốc lát mà núi sông xã tắc đã biến thành một thế giới đầy u tối, mà xoáy nước đó chính là trung tâm của thế giới. "Hãy nhận lấy đi!" Lục Vô Thần quát lên, đồng thời xoáy nước cũng chuyển động theo.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment