Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2376

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ta muốn phái người tới vùng đất của Khốn Long để tiếp tục dò hỏi tung tích của Hàn Tam Thiên, đồng thời phái binh lính đến Lam Sơn Chi Đỉnh để dò hỏi tung tích của Tô Nghênh Hạ " Phù Thiên kính cần nói.

Com
Ngao Thế hài lòng gật đầu: "Năm ngàn quá ít, ta cho người một vạn."
"Đa tạ Ngao Lão"
"Nếu như có nửa phần tin tức của Tô Nghênh Hạ, lập tức thông báo cho ta.

Nếu như cần viện binh, ngươi có thể tìm Vương Hoãn Chi điều phối bất cứ lúc nào." Nói xong, Ngao Thế liếc nhìn
Vương Hoãn Chi nói: "Hoãn Chi, ngươi rõ chưa?"
“Vâng!" Vương Hoãn Chi chán nản trả lời một câu, trong lòng rất khó chịu.

Ông ta đã chịu ngàn vạn cực khổ để giành lại địa vị từ nhà họ Phù, bây giờ
Phù Thiên lại dựa vào sự nịnh nọt muốn ngồi ngang hàng với mình, trong lòng
ông ta đương nhiên cực kỳ bất mãn.

+

Những Phù Thiên lại tràn ngập niềm vui, vô cùng phấn khích: "Đa tạ Ngao Lão!"
"Vâng!"
Sau khi nhận lệnh, Phù Thiên quay mông lui xuống, hôm nay đối với ông ta mà nói, tất nhiên là một ngày đại thắng đại giáng, nhưng may mắn là sau lần đại giáng này lại mở ra một cuộc đại thăng.

Có phải binh của Ngao Thế, Phù Thiên ông ta đương nhiên bây giờ đã khác xưa, bất luận là địa vị của hai nhà Phù Diệp, hay là địa vị của ông ta đều sẽ được tăng lên một cách đột ngột.

Kỳ thực ông ta đã quên mất, ngồi ôm con rể Hàn Tam Thiên này, ông ta vốn
đã có thể vô ưu vô tư mà ngồi hưởng thành quả, nhưng bản thân lại tự mình phá hỏng tất cả, bây giờ lại vì chó liếm lại được chút ngọt ngào mà dương dương tự đắc.

Người nực cười, cũng chắc chắn có chỗ đáng hận.

“Ngao Lão, ngài thật sự tin tưởng vào lão cầu Phù Thiên đó sao?" Vương Hoãn Chi không cam lòng, đợi Phù Thiên vừa rời đi, lập tức vội vàng thuyết phục.

Ngao Thế cười nói: "Như ngươi nói, chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi.

Một con chó còn có thể ăn đến nỗi khiến cho nhà nghèo đi sao? Cho một ít xương, trông chừng cửa, cũng không phải là chuyện xấu."
Tombo “Vâng!” Vương Hoãn Chi tuy rằng cười ngoài mặt, nhưng hàm răng lại nghiến chặt.

Hàn Tam Thiên thả hổ về rừng, càng ngày càng phiền phức, hiện tại lại có nhiều con chó già như Phù Thiên tới giành thức ăn, ông ta thực sự rất chán nản.

Tuy nhiên, nỗi chán nản của Vương Hoãn Chi vẫn còn tiếp diễn.

Sau trận chiến ở núi Khốn Long này, chuyện sức mạnh của Hàn Tam Thiên chiến đấu với hai vị thần cũng nhanh chóng lan rộng khắp thế giới bát phương.

Có thể chiến đấu với chân thân, vốn dĩ đã là một trong những trò cười, có thể đánh bại hai vị này càng chấn động giang hồ hơn.

Hơn nữa câu chuyện huyền thoại này, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Dưới sự tương truyền rộng rãi của người trong giang hồ, đương nhiên không thể tránh khỏi những thành phần khoe khoang và phóng đại, Hàn Tam Thiên đấu lại
hai vị thần, được lan truyền vô cùng kỳ diệu.


Hoặc là thỏa mãn trí tưởng tượng nội tâm của rất nhiều thường dân và tản nhân tu đạo, hoặc là kẻ xuất thân địa
cầu đã ăn sâu vào lòng người, Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn trở thành một vị thần không thể bỏ qua trong lòng nhiều người.

Rất nhiều người lần lượt thở dài, nếu như Hàn Tam Thiên còn sống, nhất định sẽ cùng hắn ta làm nên sự nghiệp, chí ít là không sống tạm bợ với thiên
Nhưng ngoài việc thở dài ra, lại còn tiếc nuối cho Hàn Tam Thiên, tiếc nuối anh chết yểu, hơn nữa còn cùng bị ác thú nuốt chửng.

+
Nhưng cũng có một số người tin rằng: Hàn Tam Thiên sẽ có thể tạo nên kỳ
tích giống như trước đây, bởi vì bản thân anh chính là đồng nghĩa với kỳ tích.

Nhân gian như vậy, Ma tộc bên này cũng như vậy.

Mặc dù thân ở nơi lạnh lẽo cay đắng, Ma Tộc lại bị trấn áp quanh năm, cho
nên phần lớn người của Ma Tộc đều
thấp cổ bé họng, ít tiếng kiệm lời, người có chí cũng chẳng qua là dụng tâm khổ luyện, hy vọng một ngày nào đó sẽ có thể khôi phục lại Ma Tộc.

Nhưng ngay sau khi Ma Bắc Thiên và những người khác quay lại, Ma tộc cũng đã sôi sùng sục rồi.

Không chỉ là nhất tông nhị điện tập kích thành công mà còn cổ vũ lòng người, còn bởi vì Ma Bắc Thiên đã mô tả cảnh tượng thế hệ mới của ma thần Hàn Tam Thiên mà trong lòng nhiệt huyết sôi sùng sục.


Theo mô tả của Ma Bắc Thiên, trận
chiến đó giống như bọn họ đích thân lâm vào trong lòng càng mong chờ một ngày nào đó trong tương lai, dưới sự lãnh đạo của Hàn Tam Thiên, Ma Tộc sẽ không nói là phản kích thế giới Bát Phương, nhưng ít nhất ngẩng đầu làm người là điều tất nhiên,
"Hàn...!Hàn Tam Thiên, hắn vẫn còn sống sao?" Tại một nơi nhỏ bé ở biên thành gần nhất với vùng đất của Khốn Long, nhóm người của Phù Mãng nghe thấy những lời đồn đại này khi bọn họ đang nghỉ ngơi trong quán trọ, ai nấy đều ngay lập tức kích động vô cùng, nhưng
đồng thời cũng ân hận vạn phần.

"Ác thú...!Người mà ác thu nuốt vào bụng kia hóa ra lại là Hàn Tam Thiên! Chúng ta...!lúc đó chúng ta đều ngu ngốc trơ mắt mà nhìn.".

+
"Không được, Thi Ngữ, ngươi là người cuối cùng nhìn thấy tung tích của ác thú, người dẫn chúng ta đi tìm hắn." "Cho dù có phải liều chết với ác thú, ta cũng phải khiến hắn nôn ra Hàn Tam Thiên cho ta."
Phù Mãng cảm xúc kích động, nếu như
không phải bị mấy người kéo lại, e rằng đã trực tiếp lao ra tìm Hàn Tam Thiên
"Phù Mãng, ông bình tĩnh đi, cho dù ông có tìm được ác thú kia, ông sẽ là đối thủ của hắn sao? Hơn nữa, biển người mênh mông, làm sao tìm được ác thú đó?" Giang hồ Bạch Hiểu Sinh nói.

"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Trơ mắt nhìn hắn chết sao?"
chang-re-sieu-cap-2376-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment