Nhưng mà, người như Hàn Tam Thiên ngay cả chân thân cũng không làm gì được, thì hắn làm sao có thể mơ tưởng đến.
Mặc dù hắn kiêu ngạo nhưng vẫn không thể nằm mơ giữa ban ngày.
+
“Hàn Tam Thiên, haha, ngay cả chân thần cũng không động được đến hắn, ngươi là cái thá gì nói rằng có thể giúp ta giết hắn chứ?"
“Hàn Tam Thiên mặc dù mạnh, nhưng cũng chính vì sức mạnh quá hung tợn đó cho nên
mới được gọi là bá vương thiên hạ, mặc dù là vậy nhưng hắn cũng chỉ là bá vương mà thôi, cho dù là thần thì nhất định cũng sẽ có điểm yếu.
”
“Các ngươi không qua lại thân thiết với Hàn Tam Thiên, vẫn chưa hiểu rõ con người của hắn, còn ta đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, biết rõ điểm mạnh của hắn, nhưng cũng biết rõ điểm chí mạng của hắn là gì.
”.
Những lời nói chắc như đinh đóng cột này của người áo đen kia, thậm chí khiến Diệp Cô Thành cũng nghĩ đây là sự thật.
+
“Người đang nói trên phương diện tình cảm sao? Ta đương nhiên vẫn biết Tô Nghênh Hạ là điểm chí mạng của hắn, nhưng hiện nay rất có khả năng Tô Nghênh Hạ đang nằm trong tay của Đỉnh Lam Sơn, người cho rằng dể dàng cướp lại sao?" Nếu như để dàng cướp đi được thì Áo Thế sẽ không lo lắng như vậy, đừng nói đến Diệp Cô Thành hắn.
“Tình, chính là điểm chí mạng của Hàn Tam Thiên, nhưng cái ta muốn nhắc tới, chính là cơ thể và võ công của hắn, đó mới chính là điểm yếu của hắn.
”
“Điểm yếu của hắn là gì?" Diệp Cô Thành vội vàng hỏi.
Phòng ngự chắc chắn, giống hệt như người bất tử, mặc dù không có trình tự tấn công nào, nhưng điểm mấu chốt nằm ở rìu bản cổ trong tay hắn, hắn không sợ hãi bất cứ sự phòng ngự nào, vì vậy trong lúc hợp nhất trở nên vô cùng mạnh mẽ, ngoài ra tên tiểu tử này còn sử dụng không hết sức mạnh, nên khiến người khác vô cùng khó xử.
“Điểm này ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, đồng thời ta có thể dạy người cách phá giải chiêu thức của hắn.
"
Dứt lời, Diệp Cô Thành như muốn nói gì đó, thanh kiếm trong tay đột nhiên phát ra âm thanh rồi đứt gãy.
Hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong phòng lúc này chỉ có hắn và người áo đen kia, mặc dù thanh kiếm kia là do chính hắn làm gãy nhưng hắn rõ ràng cách Diệp Cô Thành rất xa, huống hồ từ đầu hắn không hề nhấc kiếm lên, nhưng tại sao cây kiếm này lại gãy như vậy chứ?
“Đệ tử Diệp Cô Thành bái kiến sư phụ"
Đối với tính cách và sự toan tính của Diệp Cô Thành, hắn đương nhiên hiểu rõ, nhìn thấy được phao cứu sinh, đặc biệt là cái phao khổng lồ như vậy.
“Tiền bối là đang có ý gì? Chẳng lẽ đang xem thường Diệp Cô Thành ta? Nếu như vậy, đêm hôm như thế này tại sao tiền bối lại đến phủ của ta làm gì?" Diệp Cô Thành sững người.
“Người muốn bái ta làm thầy trên thiên hạ này nhiều vô số, ngươi có tư chất thông minh hơn người, ta cũng rất xem trọng người, nhưng đấy không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mặt dù không thể gọi là sự tin tưởng hay hiểu nhau gì, vì vậy trước khi bái sư, người phải đồng ý rằng luôn đi theo ta, và dâng hiến cơ thể người cho thần của ta.
"
Đã đến mức đường này, Diệp Cô Thành nào có cơ hội để từ chối, huống hồ hắn không cần thể diện mà thủ đoạn độc ác bày ra những chuyện xấu xa như thế, nói cho cùng chẳng phải là theo đuổi tìm kiếm những điều này sao?
“Đệ tử Diệp Cô Thành xin thề, mãi mãi đi theo sự phụ,mạng sống của con xin dâng cho tổ thần.
"
“Lời nói không có chứng cứ, xin lấy màu
minh chứng.
" Dứt lời, nửa thanh kiếm bị gãy khi nảy đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Cô Thành, cánh tay áo bên phải của hắn từ từ được cuộn lên.
Hắn chỉ biết rằng nếu hắn cứ như lúc trước thì sẽ mãi mãi bị Hàn Tam Thiên chà đạp, tương lai sau này của hắn mãi mãi chỉ là cái bóng sau lưng của Hàn Tam Thiên mà thôi.
Thậm chí còn không có tương lai.