Đầu tiên là một chân bước ra, sau có cả thân hình cũng từ từ xuất hiện!
Dường như trong phút chốc hắn từ trong hắc khí bước ra, hắc khí lập tức biến hóa, rồi từ từ ẩn đằng sau lưng của hắn.
“Ma đồng tạo...Hàn...Hàn Tam Thiên"
“Cái gì?"
Lúc nhìn thấy rõ người duy nhất đứng trong sơn cốc, khi nảy nụ cười của bọn chúng vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ trên gương mặt chúng là sự kinh hãi bấy nhiêu.
Hàn Tam Thiên từ từ ngẩng đầu, ngước nhìn lên đỉnh vách núi.
Trong phút chốc chỉ còn nghe thấy tiếng ầm ầm trong sơn cốc, tất cả đám hòa thượng sợ hãi, sợ đến mức chân mềm nhũn ra, ngã khụy ngay trên mặt đất.
Minh Vũ nặng nề hít vào một hơi thở sâu, lúc này không thể thốt lên bất cứ từ nào.
Ngay cả lão hòa thượng vẫn luôn trầm tĩnh, lúc này bất giác cũng run lên bần bật, nếu như không có các đệ tử đằng sau chống đỡ, thì sớm đã té ngã xuống đất.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Rõ ràng Hàn Tam Thiên đã nổ tung đến chết, sao bây giờ lại có thể sống lại chứ?
Huống hồ cho dù hắn có sống lại, nhưng ngay cả thân thể cũng không có, thì làm sao hắn có thể đánh bại được một Phật đồng khí thế tràn trề như vậy được chứ?
Điều này thật sự vượt quá hiểu biết của con người.
Trứng chọi với đá, làm sao có cơ hội sống sót cơ chứ?
"Bich."
Cho dù có người dìu, nhưng hai chân của lão hòa thượng vẫn không có chút sức lực nào, hai chân quỳ trên mặt đất, đưa mắt nhìn chằm chằm vào sơn cốc.
Hắn dụi mắt vào lần, thì mới có thể chắc
chắn rằng đó tuyệt đối không phải là Phật đồng, cũng không phải là nguyên thần linh hồn của Hàn Tam Thiên.
Mà là một Hàn Tam Thiên bằng xương bằng thịt.
Lão hòa thượng hộc ra một ngụm máu tươi, không thể tin được phật đồng đã bị tiêu diệt, hắn lập tức bị khí tức trong người áp chế.
Đám hòa thượng khẩn trương, chỉ nhìn thấy lão hòa thượng yếu ớt xua tay: “Không sao, không sao, chỉ là khí huyết dâng trào, gây nên cản trở mà thôi."
“Nhưng mà, sư phụ, Hàn Tam Thiên hắn." Tên hòa thượng trung niên vừa hoàng vừa sợ, nào đâu còn vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn khi nảy.
Lúc này kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ sợ hãi bấy nhiêu.
"Sợ cái gì?"Lão hòa thượng bất mãng trừng
mắt nhìn hắn: “Chẳng qua chỉ là một linh.
hồn mà thôi.
Dù có thắng được Phật đồng thì đã như thế nào? Với sức mạnh của phật đồng, nó có thất bại cũng phải lôi được Hàn Tam Thiên đi cùng" “Hắn chẳng qua cũng chỉ là miệng hùm gan sứa, sức mạnh đã tiêu hao không ít rồi."
Nghe được câu nói này của lão hòa thượng, đám người lập tức an lòng, gương mặt hoảng hốt lúc này bây giờ đã có chút huyết sắc.
“Nói cũng đúng, Phật đồng là thứ gì thì chúng ta cũng hiểu rõ."
“Cho dù Hàn Tam Thiên bước ra từ cơ thể nó, đó không chết mà chỉ là như một lần thay da đổi thịt mà thôi."
"Ha ha ha ha"
Ở dưới sơn cốc, Hàn Tam Thiên lay nhẹ đầu, xương cốt trong bụng khẽ vang lên những tiếng lách tách.
Sau đó, chân dùng lực, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng xông lên đỉnh vách núi.
“Lên"
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên xông tới, lão hóa thượng vừa hét lên một tiếng, chỉ huy đệ tử cùng xông lên, vừa có sự hậu thuẫn của tên hòa thượng trung niên mà lui về đằng sau.
Chỉ là đám hòa thượng hùng hổ xông lên, còn lão hòa thượng bắt đầu lui về sau.
Không giống như những hòa thượng đó, Minh Vũ hoàn toàn không tin lời nói lúc nãy của lão hòa thượng, trong lúc Hàn Tam Thiên xông lên, cô đã lặng lẽ lui về phía sau vài bước.
Pằng, pằng pằng."
Hàn Tam Thiên đã bay lên được tới vách núi, đám hòa thượng chưa kịp phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì, thì lập tức cổ họng chúng như cảm nhận được lửa đốt, tay chưa kịp đưa tới miệng vết thương thì đã lập tức vong mạng.
Phù!!
Mười mấy người lập tức bị chém chết.
“Còn sững ra đó làm gì? Ngày thường vi sư đã dạy giỗ các ngươi như thế nào, kẻ địch có mạnh như thế nào cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, giết, giết chết hắn cho ta." Lão hòa thượng sợ hãi hét lớn lên, cả người
Ầm!!!
Lôi long xuất hiện, địa hóa cháy lên, trên bầu trời xuất hiện hai luồng ánh sáng màu xanh và đỏ, nổ lên một tiếng rồi tấn công.
“Một tên cũng không giữ lại"
.