Mạng sống sao?
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười.
Hắn đương nhiên muốn.
Nhưng chính bởi vì muốn, nên Hàn Tam Thiên không thể không làm như vậy.
"Chết cho ta."
Một quyền đánh tới, rìu liền rơi xuống đất.
Dường như không mang theo bất cứ tạp
niệm nào, Hàn Tam Thiên dốc toàn bộ sức lực tấn công tới mà không hề phòng thủ.
Vốn dĩ lưỡi rìu chém ngay trên đầu của Hàn Tam Thiên, lúc này bởi vì lo lắng nên lão hòa thượng đã lui bước, vừa đúng chém vào ngay phần lưng của Hàn Tam Thiên, lưỡi rìu cứng và sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể thấy lưỡi rìu nhổ lên trên phần ngực của Hàn Tam Thiên.
Nhưng đồng thời, nấm đấm của Hàn Tam Thiên cũng đánh vào trúng ngay phần bụng của lão hòa thượng.
Lão hòa thượng kinh ngạc nhìn Hàn Tam
Thiên vừa bị hắn chém phía trước mặt.
Cái thứ gì vậy?
Hắn thật sự không phòng thủ mà dùng toàn bộ sức lực để đánh mình.
Nhưng lão hòa thượng thật sự may mắn, may mắn vì đã lùi sau một bước, nếu không thật sự tên tiểu tử này đã có thể giết chết mình.
Nghĩ đến đây, khóe môi của lão hòa thượng bất giác cong lên, thật sự may mắn.
“Cái gì?" Lão hòa thượng đột nhiên kinh ngạc, chuyện vừa rồi hắn còn chưa kịp định thần lại, bây giờ lại nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhìn hắn cười như vậy, thật khiến hắn phiền não trong lòng.
“Chính là lúc này" Hàn TamThiên nghiên chặt răng lại, cố gắng kìm nén sự đau đớn, lật tay lại, rồi một chương tấn công lão hòa thượng.
Lão hòa thượng không thể ngờ được rằng Hàn Tam Thiên lại bất cần, liều mạng đến như vậy, đã bị rìu bàn cổ đả thương đến như vậy, vậy không phải là đang nằm chờ chết hay sao?
Hắn lại nào có ngờ rằng, Hàn Tam Thiên xông tới, căn bản không phải là để đánh hắn, nấm đấm trong tay mặc dù sử dụng lực rất mạnh, nhưng đó chẳng qua chỉ là Hàn Tam Thiên đang cố ý làm ra vẻ như vậy mà thôi.
Toàn bộ sức lực của Hàn Tam Thiên đều tập hợp lại đằng sau lưng.
Hắn vốn nghĩ dồn toàn bộ trên đầu, nhưng hắn hiểu rõ, sức mạnh của bản thân cho dù
rất mạnh, nhưng hoàn toàn không thể bảo vệ được nơi yếu nhất trên cơ thể.
Vì vậy, có thể là nơi duy nhất có thể chống
đỡ được.
Có kim thân bảo vệ cơ thể, còn có sự bảo vệ của tứ đại thần thú, cộng thêm sức mạnh của bản thân đều dồn hết vào đó, Hàn Tam Thiên tin rằng, có thể chống đỡ được.
Cho dù không có áo giáp bất diệt huyền khải, hắn vẫn có thể hành động tạm thời.
Muốn rìu bàn cổ chém trên cơ thể hắn, Hàn Tam Thiên đã có tính toán.
Dù gì rìu bàn cổ trong tay của lão hòa thượng, muốn hắn chém vào vị trí mà Hàn Tam Thiên mong muốn, hắn cần phải tạo ra một tình huống tâm lý.
Tấn công và phòng thủ, từ xưa đến nay là một trò chơi tâm lý, cho dù là chiến trận trên chiến trường hay là các môn thể thao có
tính cạnh tranh, nhưng trong trận đấu bạn luôn chiếm ưu thế về tâm lý, vậy thì cán cân của trò chơi này sẽ nghiêng về phía bạn.
Chủ động và bị động cũng giống như vậy.
Trên thực tế, mặc dù tinh thần của lão hóa thượng không bị suy sụp nhưng đã xuất hiện một chút dao động, cơ thể cũng từ từ lui về đằng sau vài bước, nhưng chính là hai bước này vừa trùng hợp đánh vào vị trí mà
“Hàn Tam Thiên, người quả thật điên rồi.
Dùng tính mạng để đổi lấy rìu bàn cổ, sau khi lấy được thì còn sống để mà dùng hay không?" Lão hòa thượng tức giận hét lên.
“Có được rìu bàn cổ rồi, thì còn sống để mà dùng hay không?"
Dứt lời, Hàn Tam Thiên bắt đầu dồn toàn bộ sức mạnh vào ngực, hình ảnh rìu bàn cổ trên trán cũng từ từ xuống vị trí tim.
Nhưng điều khiến người khác không thể ngờ, chiếc rìu bàn cổ trên cơ thể hắn lúc này biến đổi màu sắc, rồi từ từ ẩn vào trong cơ thể của Hàn Tam Thiên.