Vừa kinh ngạc, vừa hoảng hốt, cũng rất sợ hãi.
Cho dù Phù Lí đã trải qua chiến trường tàn khốc, tận mắt chứng kiến những cuộc chiến đẫm máu, nhưng cảnh tượng nhìn thấy thông qua khe cửa lúc này thật sự khiến cô bần thần.
Phù Mãng lúc này kéo ống quần bên chân phải lên, kéo lên trên đùi, rồi buộc chặt đùi lại.
Sau đó rút con dao bén ngọt từ thắt lưng ra.
Хоạс.
Một âm thanh vang lên.
Quả thật, khung cảnh này Phù Lí đã từng thấy qua rất nhiều lần, đối với cô mà nói những cảnh chân tay đứt lìa này là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng hành động tiếp theo của Phù Mãng khiến cô hoảng hốt.
Hắn kìm nén đau đớn, con dao lướt qua, hắn liền cầm vật vừa được cắt ra trên con dao bỏ vào trong chậu nước.
Phù Lý trợn trong hai mắt, run rẩy bước lùi
về đằng sau, hắn...hắn như vậy là đang làm
gi?
Hắn điên rồi sao?
Hắn đang...
Lúc này, Phù Mãng ở bên tròn liền cử động.
Hắn tiếp tục kìm nén đau đớn, rồi cắt vài mảnh vải từ áo khoác của mình cột chặt
miệng vết thương lại, ngăn dòng máu chảy ra, sau đó dùng một miếng gỗ che miệng vết thương to bằng cái bát, lấy thêm một mảnh vải che lại, rồi mới thả ống quần
xuống....
Nếu như không có vết máu loang lổ trên mặt đất và và sự tái nhợt hiện rõ trên gương mặt của Phù Mãng, thì tất cả hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đốt lửa, đổ nước vào nồi.
Động tác nhanh nhẹn, cho dù sự đau đớn kịch liệt ở chân nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự bận rộn của Phù Mãng.
Nhưng đối với Phù Lí mà nói, chuyện này quả thật khiến cô kinh hoàng đến mức
không thốt nên lời.
Hắn rỏ ràng không đi ra bên ngoài tìm thức ăn, hắn ngoài mặt thì liều lĩnh, ngang ngược, ồn ào đòi ra ngoài tìm thức ăn, thậm chí cô và Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh đều lo lắng hắn.
Vì vậy cô mới đi theo dõi hắn, vốn nghĩ trong lúc nguy hiểm sẽ kịp thời ra tay cứu giúp, nhưng cuối cùng lại phát hiện hắn đi tìm thức ăn bằng cách này.
Có lẽ kẻ liều lĩnh này lại có vẻ nhát gan, hắn hiểu rõ hơn ai hết, ở bên ngoài lúc này hoàn toàn không hề tồn tại thứ gì để có thể ăn, cho dù có, cũng không thể giết chết được để ăn, huống hồ là tìm được lương thực quay trở về.
Tất cả đều là cái cớ, chỉ vì những điều mà hắn đã làm ra ở trong phòng bếp mà thôi.
“Ngốc, hắn thực sự rất ngốc"Phù Lí cảm thấy đau lòng mà lắc đầu, trong mắt bất giác đỏ lên.
Cô không biết làm thế nào để đối diện với hoàn cảnh như thế này, làm thế nào đi khuyên ngăn Phù Mãng.
Nhưng cô biết rằng, hành động của Phù Mãng mặc dù ngu
ngốc, nhưng chính là cách duy nhất để cứu sống bọn họ lúc này.
Cô có thể đợi chết, nhưng những người ở đây thì sao?
Do dự một lúc, Phù Mãng ở đằng kia dường như đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô vội vàng xoay người, vội vã chạy về phòng khách.
Trên đường đi,cô cố gắng kìm nén cảm xúc, để lúc về lại phòng khách, thì không bị người khác phát hiện.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh cũng cảm nhận được cảm xúc mặc dù Phù Lí đang cố gắng
kìm nén, nhưng ánh mắt cô dường như đã bán đứng cô.
“Sao vậy?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh lo lắng hỏi.
Âm thanh rất nhỏ, Giang Hồ Bạch hiểu Sanh cũng rất hiểu chuyện, không để cuộc nói chuyện của hai người làm người khác chú ý.
“Không sao"Phù Lí lắc đầu, có lời muốn nói nhưng bị nghẹn lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Phù Mãng đâu?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh
hành tẩu giang hồ đã lâu, quan sát sắc mặt của người khác là bản lĩnh sinh tồn mạnh mẽ nhất của cô, sự thay đổi nhỏ này của Phù Lí đương nhiên có thể che giấu được mọi người, nhưng khó mà giấu được với người tinh tế như Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh.
#
“Hắn..."Phù Lí cũng biết Giang Hồ Bạch.
Hiểu Sanh đã phát hiện ra được điều khác thường của cô, có điều cô không biết làm như thế nào để mở lời.
“Có gì người cứ nói."Giang Hồ Bạch Hiểu Sanh lúc này nhẹ nhàng khuyên, thái độ vô cùng thành khẩn, cố gắng an ủi trái tim của Phù Lí.
#
Cắn chặt răng lại, Phù Lí định mở miệng, lúc này đột nhiên một mùi thơm của thịt bay đến.
“Đến rồi, đến rồi, các huynh đệ, thức ăn đã đến rồi."
Một âm thanh gọi mời vui vẻ vang lên, Phù Mãng lúc này mang một nồi lớn đến, vui vẻ bước lên phòng khách.
(+
Tiếng gọi mời vang lên cùng với mùi hương thơm phức cùng đến, trên mặt đất rất nhiều người lập tức tỉnh dậy, mỗi người đều khó khăn ngồi dậy, hoặc là được người khác dìu ngồi dậy, trong ánh mắt là tia vui mừng. Lời nói của Phù Lí bị cảnh tượng này ngăn lại, khác với những người này, ánh mắt họ chăm chăm nhìn vào nồi thức ăn, còn ánh
mắt của Phù Lí lại đạt vào cái chân bị thương của Phù Mãng.
Hắn giống như người không có chuyện gì, thuần thục mà cong lưng, đặt nồi thức ăn xuống, sau đó phân ra mỗi người một phần.
“Đúng vậy Phù thống lĩnh, mặc dù ta không có tài giỏi gì, chỉ cần mang theo ta, ta nhất định sẽ giúp người lấy được thức ăn, cứu các huynh đệ."
Rất nhiều người dương mắt nhìn chằm chằm Phù Mãng, sau khi phục hồi lại chút sức lực, liền muốn đi tìm thức ăn.
Nụ cười ngưng lại trên gương mặt của Phù Mãng, phút chốc không biết phải đáp trả như thế nào.
.