Vừa rồi bọn hắn khoe khoang cười nhạo lớn tiếng, sợ là vĩnh viễn cũng không nghĩ ra khi Hàn Tam Thiên thật sự xuất hiện ở trước mặt mình thì bọn họ căn bản không thể dùng một quyền đấm chết Hàn Tam Thiên như đã nghĩ.
Ngược lại khi đối mặt với Hàn Tam Thiên trước mặt thì từng người một ai cũng hoàng SỢ.
Hơn nữa còn sợ rất triệt để, rất khoa trương.
Đừng nói cái gì mà dùng một quyền đánh ngã Hàn Tam Thiên, dù hiện tại muốn đánh rắm cũng không ai dám, đừng nói tới nhấc
quyền đánh người.
+ "Các ngươi không phải mới vừa nói muốn đánh ta sao? Là ngươi sao?" Theo ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn vào người nào đó, người kia lập tức bị hù sắc mặt tái đi, thất tha thất thểu lùi lại hai bước.
"Hay là ngươi?" Hàn Tam Thiên cười nhẹ nhìn về phía một người.
Người kia vội vàng hốt hoảng lắc đầu, lui lại mấy bước.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhíu lông mày,
ánh mắt nhắm ngay tất cả mọi người liếc nhìn một lần, quả thực khiến hơn mười vị thân tín tại to mặt lớn nhà họ Phương bị hù tập thể đến rút lui.
Không ai có thể mãi ngông cuồng, đây thật sự là khắc họa chân thật nhất cho bọn họ lúc này.
Mới vừa rất tự cao tự đại, bây giờ lại trở nên hoang đường và buồn cười.
Thủ hạ hỏang sợ, Phương Khôn làm lão đại cũng hoảng sợ, khi Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn về phía hắn thì hắn chỉ cảm thấy trái tim như nhảy lên đến cổ họng.
"Ngươi muốn...muốn làm gì?" Phương Khôn vừa thối lui đến sau ghế, trong tay không ngừng tìm tòi kim kiếm của mình đặt ở bên kia, lúc này chỉ có vũ khí mới có thể giúp hắn bình tâm lại, bớt run rẩy hơn.
Hàn Tam Thiên không trả lời, mặt lạnh trực tiếp đi tới.
Hàn Tam Thiên tới gần, trên trán Phương Khôn đổ mồ hôi lớn như hạt đậu thuận theo trán không ngừng rơi xuống, trong đầu thậm chí không ngừng toát ra các loại hình tượng cổ quái.
Ví dụ như lát nữa Hàn Tam Thiên sẽ thu
thập mình thế nào, hoặc là tên này sẽ dùng chiêu thức gì, mình nên ứng phó như thế
nào.
Phương Khôn càng nghĩ thì người càng khẩn trương, cứ thế khi Hàn Tam Thiên đã đến trước mặt hắn thì hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vừa nhìn thấy Hàn Tam Thiên cách
mình gần như thế thì không khỏi bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
(+)
"Đồ vật đâu?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Đồ vật? Đồ vật gì?" Phương Khôn sững sờ.
Âm.
Phương Khôn hốt hoảng tránh thoát, hai mắt hoảng sợ trừng lớn.
Lều vải phía sau bị đấm tạo thành lỗ thủng cực lớn, trên mặt đất lưu lại khe rãnh chừng nửa mét.
Đây con mẹ nó là lực lượng quỷ quái gì? Một quyền có thể đánh thành dạng này?
Đây quả thực không phải khoa trương, mà là biến thái.
Ngay sau khi hoảng sợ, lúc này chỉ nghe mấy tên thủ hạ gấp gáp một hô, Phương Khôn vội vàng quay đầu, Hàn Tam Thiên bên kia lại một lần nữa tấn công tới.
Mạnh mẽ, bá đạo.
Cứ như vậy trực tiếp đánh tới.
"Ầm."
Vội vàng muốn tránh cũng không được, đột nhiên Phương Khôn dùng kiếm trong tay chặn lại, vang lên một tiếng vang thật lớn, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu cầm kiếm run lên
cực độ.
Thân thể bị một cỗ quái lực xung kích gấp gáp lùi lại mấy bước.
Sắc mặt Phương Khôn lạnh lẽo, hàm răng khẽ cắn, thanh kiếm vừa thu lại, trực tiếp đánh nhau với Hàn Tam Thiên.
Lão đại đang chiến đấu, cho dù một bang thân tín rất sợ nhưng lúc này cũng không thể làm ngơ, nào dám ngốc ở đây xem kịch, nhao nhao rút đao tiến lên.
Trong lúc nhất thời, một đám người xông
vào đánh nhau, lều vải nho nhỏ trong nháy mắt bị tan nát, một đám người càng đánh càng rộng, cứ thế kinh động đến đệ tử khác, từng người nhao nhao gia nhập vào đánh nhau.
"Không hay rồi, không hay rồi."
Lục Nhược Tâm đang ở trong lều vải, lúc này một người đệ tử vội vàng chạy vào, Lục Nhược Tâm vừa bị Hàn Tam Thiên làm tức giận gần chết, Thất trưởng lão mới vào một hồi nói chuyện phiếm với nàng thì đệ tử này liền lấm la lấm lét vọt vào.
Chọc phải Lục Nhược Tâm đang giận dữ, đệ
tử kia vừa quỳ xuống thì trong nháy mắt bị
đánh ngã trên đất, lăn mấy chục mét, chờ hắn từ dưới đất cuống quít lúc bò dậy thì
má trái đỏ bừng, khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng.
"Vội vàng hấp tấp làm cái gì? Trong mắt ngươi không còn quy củ của núi Lam Sơn rồi sao?" Lục Nhược Tâm tức giận quát.
Đệ tử kia bị hù dọa không nhẹ, bị đánh cũng cực đau, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Thuộc hạ biết sai, thuộc hại đáng chết, cầu xin công chúa tha thứ."
Sắc mặt Lục Nhược Tâm không thay đổi,
nói: "Ta muốn nghe xem, là chuyện gì khiến người hốt hoảng như vậy, nói đi."
"Hàn...!Hàn Tam Thiên đánh nhau với Hoang Mạc thành." Đệ tử gấp giọng nói.
Nghe xong lời này, Thất trưởng lão vội vàng đứng lên liền muốn đi ra ngoài, nhưng Lục Nhược Tâm khoát khoát tay, ra hiệu Thất trưởng lão không cần khẩn trương, nhướng
mày một cái, tựa hồ đối với đệ tử đang khẩn trương kia vô cùng không hài lòng, nói: "Chỉ vì việc này?"
Lục Nhược Tâm vừa nói xong thì đệ tử kia trong nháy mắt sửng sốt, ngay cả Thất
trưởng lão cũng có chút ngơ ngác, không khỏi kỳ quái nhìn về phía Lục Nhược Tâm.
Ý gì?
Chẳng lẽ việc này còn không đáng phải khẩn trương sao?
"Ngươi lo lắng Hàn Tam Thiên chịu thiệt thòi lớn?" Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng nâng đầu hỏi.
Thất trưởng lão không thể phủ nhận gật đầu, thế gia ngoại cảnh không phải pháp môn Trung Nguyên, cho nên kì lạ quái dị, trong tình huống chưa quen thuộc chịu thua thiệt là chuyện thường xảy ra.
Bởi vậy, cho dù là Hàn Tam Thiên thì cũng không ngoại
.