Mặc Dương lắc đầu: "Không phải, ý của ta là tấm sắt này không thể đóng, Tam Thiên...!Tam Thiên hắn còn ở phía trên."
"Tam Thiên?"
Một câu này khiến giang hồ Bách Hiểu Sanh trực tiếp ngưng nụ cười lại, chấn động vô cùng nhìn qua Mặc Dương.
Không riêng gì hắn, toàn bộ người ở lầu một khi nghe tin.
tức này cũng hoàn toàn khẽ giật mình.
"Tam Thiên trở về rồi? Ngươi...!Ngươi không gạt ta chứ?"
"Đúng vậy, minh chủ thật trở về rồi sao?"
Một đám người đã kinh ngạc đến hơi có chút kích động.
Rất nhah sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đột nhiên chạy lên lầu, một đám người phía !sau cũng giống như bị điên, không ngừng chen lên bậc thang.
Khi giang hồ Bách Hiểu Sanh và mấy người đệ tử dẫn đầu người tranh ta đoạt lộ đầu ra từ lối đi bộ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang điên cuồng giết chóc giết bầy tang thi kia, một đám người không khỏi vui đến phát khóc..
ngôn tình ngược
"Tam Thiên, Tam Thiên, thật sự là Hàn Tam Thiên."
"Minh chủ."
"Các huynh đệ Tam Thiên trở về rồi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh lau hai mắt đẫm lệ, than thở khóc lóc nói với các huynh đệ đang chen chúc muốn leo lên lầu, nói ra câu tự hào nhất từ nội tâm mình.
"Minh chủ, minh chủ, minh chủ thật sự trở về rồi."
"Quá tốt, quá tốt rồi, ta biết mà, hắn chắc chắn sẽ không vứt bỏ chúng ta."
"Minh chủ vạn tuế."
Sau khi giang hồ Bách Hiểu Sanh xác nhận
tin tức này xong, phí dưới càng thêm reo hò, càng thêm nhảy cẫng.
"Tất cả huynh đệ."
"Có."
"Theo lệnh của tôi, chi viện minh chủ." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười hô một tiếng, xách đao đi lên.
"Vâng."
"Giết."
Theo sau tiếng rống hưng phấn của giang hồ Bách Hiểu Sanh, vô số đệ tử vốn đang co đầu rút cổ ở lầu một bây giờ từng người một từ cửa vào xông ra, chi viện cho Hàn Tam Thiên.
Song phương hết sức căng thẳng.
"Ầm.."
Động núi.
"Rống."
Hàng ngàn tang thi bị tiêu diệt.
"Toàn bộ trở về cho ta." Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, trong tay đột nhiên khẽ động, một kiếm chém về phía một con tang thi đang muốn đánh úp Mặc Dương.
"Vâng." Giang hồ Bách Hiểu Sanh gật gật đầu, vung tay lên: "Rút lui.".