“Nếu như người còn không biết điều mà dừng lại hoặc là còn động tay động chân bậy bạ, ta tuyệt đối sẽ mang người cho đám thây ma kia xé xác, nghe rõ chưa.
" Bị hắn gào thét lên, Hàn Tam Thiên quay đầu lại lạnh lùng nói.
Ông lão râu bạc bất giác chau mày lại: “Không, không! , ta nói không phải cái đó, câu nói trước, người nói ngươi! "
“Ngươi chính là Hàn Tam Thiên"
“Có chuyện gì sao?" Hàn Tam Thiên nhíu mày hỏi.
Nghe đến đây, sự tức giận trong ánh mắt của ông lão râu trắng đột nhiên thay đổi thành sự sợ hãi, chỉ có thể phát ra một tiếng a, rồi cơ thể như mềm nhũn ra.
“Hàn! Hàn Tam Thiên, ngươi, ngươi chính là Hàn Tam Thiên khiến cả thế giới bát phương này chấn động hay sao?"
“Nếu là giả sẽ được đổi lại.
” Đạo Thập Nhị nhìn thấy hắn bị dọa đến mức tiểu ra quân, liền lên tiếng trêu đùa.
Ánh mắt của ông lão râu bạc chợt loạn xạ rồi ngước nhìn lên, bất giác lại rảo mắt về phía Trung Bắc Hãi cũng đang nhìn về phía
mình, sau khi nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của hắn, hai mắt ông lão râu bạc trở nên vô thần: “Đây! "
“Quay trở về đi.
" Hàn Tam Thiên chán ghét không thèm liếc nhìn hắn, vỗ lên vai của Mặc Dương và Đạo Thập Nhị, đãn bọn họ về vị trí chỗ của mình.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên trở về, đệ tử của liên minh thần bí liền trừng mắt nhìn đám người không biết tốt xấu của cung Thiêng Ngọc, sau đó ngội tụ lại, tạo thành một vòng tròn ba lớp trong, ba lớp ngoài người.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh gật đầu ra lệnh,
tất cả bắt đầu tiếp tục việc đang làm dở.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lách người sang một bên, để lộ ra thi thể của Phù Mãng, Hàn Tam Thiên nhắm mắt lại, các đệ tử khác cũng bắt đầu nhắm mắt theo, bắt đầu âm thầm cầu nguyện cho Phù Mãng.
Chỉ là sau khi Hàn Tam Thiên và các đệ tử yên lặng rồi tiến hành cầu nguyện, đột nhiên đám người bên kia lại phát ra âm thanh.
Đám người của cung Thiên Ngọc sau khi định thần lại, lặng lẽ cố gắng kéo ông lão râu bạc và Trần Thế Dân ra khỏi góc tường.
.