Ôm Hàn Niên trong lòng, ngước nhìn Tần Sương đang hôn mê, Hàn Tam Thiên chỉ
yên lặng chờ đợi!
Nhưng đột nhiên lúc này, trong phòng vang lên những tiếng động, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên nhưng tiếng hô hoán kinh ngạc: “Xem, hãy xem đó là thứ gì?"
Nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài, Hàn Tam Thiên định đứng dậy bước ra cửa, vừa thấy Mặc Dương đã chạy đến cửa: “Tam Thiên, người hãy nhanh đến đây xem xem.
”
“Ba ba, người hãy đi đi, để Niên nhi chăm sóc cho cô Tần Sương.
" Hàn Niên quay đầu lại cười nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên sửng sốt, có lúc Hàn Tam.
Thiên nghĩ rằng chỉ trong một đêm mà con gái của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Không những biết chăm sóc cho bản thân,
mà còn biết giúp Hàn Tam Thiên làm việc, trong lòng vui vẻ nhưng không khỏi có cảm
giác chua xót.
Con nhà nghèo từ nhỏ đã biết làm việc phụ giúp cha mẹ, những đứa trẻ trải qua gian.
khổ sẽ rất hiểu chuyện, nhưng rõ ràng Niên.
nhi!
Hàn Tam Thiên không biết như vậy là tốt hay không tốt, nhưng chắc chắn một chuyện, người làm cha như Hàn Tam Thiên đã không làm tròn trách nhiệm.
Hàn Tam Thiên gật gù, sau đó nhẹ nhàng đưa bàn tay ấm áp xoa nhẹ trên mặt của Hàn Niên, rồi nói: "Được, vậy thì vất vả cho Niên nhi rồi.
”
“Niên nhi chỉ không muốn ba phải vất vả" Hàn Niên mỉm cười nói.
“Ba biết rồi.
"Hàn Tam Thiên cũng lộ một nụ cười hiền hậu với Hàn Niên, sau đó liếc nhìn Đao Thập Nhị: “Hãy ở lại đây, nếu như Tâm Sương có tỉnh dậy, lập tức thông báo cho ta biết.
"
Đao Thập Nhị gật đầu, trong ánh mắt là hàng nước mắt chực trào tuôn ra vì khung cảnh cảm động của hai cha con Hàn Tam Thiên: “Để đó cho ta.
"
Hàn Tam Thiên đứng dậy, sau đó nhanh.
chóng bước ra khỏi cửa.
Lúc này, mọi người ở bên ngoài đã đứng tập trung lại một chỗ, đều ngước đầu nhìn lên bầu trời giống như trên đó có thứ gì kỳ lạ mới xuất hiện.
Còn Hàn Tam Thiên cảm nhận được rằng trên bầu trời lúc này không còn ánh nắng chói chang nữa, mà thay vào đó là ánh sáng có phần dịu đi, thậm chí còn phảng phất một ít ánh sáng màu xanh lục.
“Minh chủ hãy xem đó là thứ gì.
".