"Có phải thần hay không chúng ta không dám nói, nhưng hắn đã từng đánh nhau với hai đại Chân Thần.
"
Chân Thần.
ove
Cho dù là ở loại địa phương nhỏ vắng vẻ không biết tên này nhưng đương nhiên.
cũng vô cùng rõ ràng, bên trong thế giới bát phương thì Chân Thần mang ý nghĩa gì.
Là người mạnh nhất trên đời này, là vương giả lập ra quy định và giữ gìn trật tự thế giới.
này.
Có ai lại không biết sức mạnh của Chân Thần? Ai lại dám khiêu chiến? Bằng không
mà nói thì thế giới bất phương đã sớm loạn thành một bầy.
Nhưng dưới mắt người trẻ tuổi kia, không chỉ từng đánh nhau với Chân Thần, thậm chí là hai Chân Thần.
Chuyện này làm sao có khả năng?
Đây không phải là đang khoác lác hay sao?
Nhưng nhìn bọn hắn tự tin như vậy, bộ dáng ung dung như thế, lại không giống đang nói.
dối.
Huống hồ, lừa một đám thôn dân vô tri lại không có tài sản gì như bọn họ thì có ích.
gì?
Rung động, mê mang, khó có thể tin, trong lúc nhất thời tất cả cảm xúc toàn bộ hiện lên trong đầu bọn họ, cho nên khiến não bộ từng người đều đang chết máy.
"Vậy thật sự có thân nhân đến giúp bạn ta sao?" Lôi Công khiếp sợ, nhẹ nhàng lẩm bẩm mà nói.
"Thành tâm của chúng ta cảm động trời cao, cho nên thần binh hạ phàm cứu vớt chúng ta.
"
"Có lẽ thật sự là như thế.
"
Một đám người nói đến đây, không khỏi nhìn về phía núi xa, nhìn qua trăng sáng treo trên bầu trời đêm, tràn ngập kính sợ.
Nhưng cũng có người có thái độ hoàn toàn ngược lại.
"Khoác lác, nhất định là khoác lác, người nói hắn mạnh cũng được đi, nhưng người nói hắn đánh nhau với hai đại Chân Thần mà còn có thể sống đến bây giờ, ta thật sự không tin.
"
"Khoác lác cũng có chừng mực thôi.
"
Nhưng gần như ngay vào lúc đám người tranh luận, lúc này, ngọn núi cũng đã đổ sập xong, mặt đất cũng khôi phục yên tĩnh, chỉ có dãy núi đã trở thành đất bằng và bụi đất còn chưa tiêu tán đang lượn lờ, tất cả đều đang minh chứng cho việc nơi đây đã phát sinh chiến đấu ác liệt đến thế nào.
Trăng sáng treo cao, như một người bình yên nhìn qua tất cả những gì đã xảy ra trên mặt đất.
.