*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thái độ của Hoàng Mao rất không tốt,
nhưng Hàn Tam Thiên lại là người hiểu
chuyện. Mặc dù là trẻ nhỏ khóc nháo là
chuyện bình thường, nhưng Hàn Niệm
khóc nháo, đúng là 2 tưởng đến việc
bọn họ nghỉ N-.........
Vậy nên Hàn Tam Thiên không tức giận,
tạ lỗi nói: “Thật ngại quá, tôi sẽ cố hết sức
để dỗ dành, chắc là do con bé sợ ngồi
máy bay.”
Hoàng Mao nhìn thái độ của Hàn Tam
Thiên, cho rằng anh là một kẻ dễ bắt nạt,
thêm phần tức giận nói: “Đây là khoang
hạng nhất, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy
ngồi đây để tìm một chỗ mà yên ổn nghỉ
ngơi. Nếu anh mà không làm nó im lặng
được, đừng trách tôi không khách sáo."
“Được được được, tôi sẽ nghĩ cách, thật
ngại quá.' Hàn Tam Thiên nói, nhẹ nhàng
vỗ về Hàn Niệm, hy vọng có thể dùng
cách này để con bé ngừng khóc.
Hoàng Mao quay về chỗ ngồi của mình,
nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh:
“Được rồi, anh đã dạy cho hắn một bài
học, em nghỉ ngơi trước đỉ.Nếu như nó
còn tiếp tục khóc nháo, anh sẽ cho biết tay.”
Người phụ nữ bên cạnh nhuộm một đầu
tóc màu hồng, trang điểm còn dày hơn so
với người hát kịch, không kiên nhẫn mà
nói: “Nếu còn ảnh hưởng đến việc nghỉ
ngơi của em, anh cứ cho bọn họ ít tiền rồi
đầy xuống khoang dưới đi.”
"Không sao, tiền không phải vấn đề. Miễn
sao không ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi."
Hoàng Mao cười cười nói.
Hàn Tam Thiên dùng hết mọi cách, cuối
cùng thì Hàn Niệm cũng yên lặng, chắc là
khóc mệt rồi, nên mới ngủ thiếp đi.
- -----------------