*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ừ, Hàn Tam Thiên muốn để cho Khương Oánh Oánh
vào công ty làm." Tô Nghênh Hạ nói.
"Không thành vấn đề, yên tâm cứ để đấy cho tớ lo là
được." Thắm Linh Dao vỗ ngực cam đoan nói.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ gọi Hàn Tam Thiên đến bên
cạnh, nói chuyện Khương Oánh Oánh có thể vào công
ty làm việc với anh, Hàn Tam Thiên liền đi vào phòng
bếp.
Nhìn thấy Khương Oánh Oánh và Hà Đình đang bận
rộn cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Hàn Tam Thiên nói:
"Oánh Oánh, tôi định cho em đến công ty nhà họ Tô đi
làm. Em thấy thế nào?"
Khương Oánh Oánh khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên,
ngay lập tức trong đầu sinh ra một suy nghĩ, chẳng lẽ
bởi vì việc nhà cô làm không được tốt, cho nên Hàn
Tam Thiên mới để cô đi vào công ty làm sao.
"Anh Tam Thiên, em làm gì không đúng sao?" Khương
Oánh Oánh hỏi.
Vẻ mặt Hà Đình cũng lo lắng. Có phải là Khương
Oánh Oánh đã phạm phải sai lầm gì không, khiến cho
Hàn Tam Thiên không được hài lòng?
"Sao có thể làm cái gì không đúng được chứ? Lúc dì
Hà không có ở đây, tôi còn phải cảm ơn em vì đã
chăm sóc cho Nghênh Hạ đấy. Nhưng mà tôi cảm thấy
em còn trẻ, không nên bị nhốt ở chỗ này, nếu có cơ
hội, vẫn nên đi ra ngoài nhìn thế giới nhiều hơn." Hàn
Tam Thiên nói. Anh không thể đoán được trước sau
này mình sẽ phải đối mặt với cái gì, mà Khương Oánh
Oánh đi theo anh sẽ gặp phải chuyện như thế nào,
cho nên Hàn Tam Thiên mới để Khương Oánh Oánh
đi hưởng thụ cuộc sống của người trẻ tuổi chứ không
phải mỗi ngày đều bị nhốt ở biệt thự sườn núi. Ngoại
trừ tập luyện ra thì lại làm việc nhà, cuộc sống như thế
đối với Khương Oánh Oánh mà nói là rất không công
bằng.
"Anh Tam Thiên, em không cần kiến thức của thế giới
bên ngoài, em muốn ở lại chỗ này.” Khương Oánh
Oánh nói.
Về chuyện của Thiên Khải, bây giờ Hàn Tam Thiên
còn chưa thể tiết lộ cho Khương Oánh Oánh được,
hơn nữa cuối cùng có thể mang Khương Oánh Oánh
đi hay không, bây giờ đối với Hàn Tam Thiên mà nói
cũng chưa biết chắc. Nhưng mà nếu như không nói
cho cô biết việc này, Khương Oánh Oánh sẽ không
biết tự do bây giờ của cô thật ra đã là một loại xa xỉ
rồi.
"Em đi theo tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Khương Oánh Oánh ởi theo phía sau Hàn Tam Thiên,
đi ra biệt thự.
Đúng lúc hoàng hôn, nhìn đao gió chém trên sườn núi
khiến người ta có cảm giác đau đớn.
"Sau này, có lẽ tôi sẽ gặp một thế giới hoàn toàn khác.
Nếu như em đi theo tôi, rất có thê sẽ mắt đi tự do, cho
nên tôi mới sắp xếp cho em đi đến công ty nhà họ Tô
để làm việc. Trong khoảng thời gian ấy, em nên
hưởng thụ cuộc sống mà đáng lẽ ra em nên có được.
- -----------------