*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thòi gian đại hội võ thuật diễn ra đang đến
gần.Chuyện Khương Oánh Oánh tham gia trận đấu
của tổ bậc thầy ngày càng được lan rộng, dường như
cả giới võ đạo đều coi đây như là một câu chuyện cười.
Nơi này tồn tại vấn đề nam nữ không bình đẳng.Trong
mắt đa số người luyện võ, chuyện này với phụ nữ là
không có duyên, mà tham gia trận đấu của bậc thầy
lại càng là câu chuyện khiến người khác phải ôm bụng
cười.Giống như là một cái phòng tắm nam, đột nhiên
có một người phụ nữ xông vào, không chỉ phải nhận
lấy những ánh mắt khác nhau, mà còn khiến bọn họ
không nhịn được mà trêu chọc vài câu.
Cùng lúc ấy, có một tin tức còn nặng nề hơn nữa
khiến giới võ đạo phải chấn động.
Lúc võ quán Chiến Thiên tuyên bố Lôi Hạc Minh sẽ
tham gia tổ bậc thầy ở hiệp hội võ đạo, tất cả các thí
sinh định dự thi ở tổ bậc thầy đều cùng nhau kêu
rên.Bởi vì những gì mà Lôi Hạc Minh thể hiện ra bên
ngoài là một thực lực rất mạnh mẽ, chỉ cần cho bọn họ
tưởng tượng thấy mình có một đối thủ như vậy liền
cảm thấy rất tuyệt vọng.
Thậm chí có lời đồn là có người muốn rời khỏi trận
đấu của tổ bậc thầy, bởi vì bọn họ không muốn đứng
chung một cái võ đài với Lôi Hạc Minh.
Từ đây cũng có thể thấy được lực uy hiếp của Lôi Hạo
Minh mạnh mẽ đến như thế nào.Trận đấu còn chưa
bắt đầu, mà đã có người sốt suột có suy nghĩ muốn
nhận thua.
Võ quán Chiến Thiên.
Khi Phương Chiến Thiên biết được quả thật có người
muốn rút lui khỏi cuộc đầu thì nụ cười đắc ý trên mặt
ông ta không tài nào che giấu được.Còn đấu các gì
nữa, chỉ cần một cái tên Lôi Hạc Minh cũng đã khiến
cho những người đó sợ đến mức tè ra quần.
"Thật là xót xa thay cho bọn họ.Ngay cả dũng khí để
lên võ đài cũng không có, còn dám nói mình là một
người võ sĩ thực thụ. Thật là quá buồn cười."Phương
Chiến Thiên thản nhiên nói.
Đứng ở phía sau Phương Chiến Thiên là một người
trẻ tuổi có phong thái nhẹ nhàng, ngắng cao đầu,
dáng vẻ rất là cao ngạo, thấy ai cũng sẽ không chịu
cúi đầu, dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta dường như ăn
sâu vào tận xương tủy.Bất kể cơ thể làm động tác gì,
thì ánh mắt vẫn tản ra khí thể nhìn thế giới bằng nửa
con mắt.
"Chủ quán, những người này đều rút lui hết rồi.Chẳng
lẽ tôi không cần đánh cũng thành quán quân sao?
Chuyện này cũng không thú vị gì hết."Người trẻ tuổi
ấy là Lôi Hạc Minh, anh ta có dáng vẻ cao ngạo, thậm
chí ngay cả khi dây giày bị tuột thì cũng sẽ có người
tự động thay anh ta buộc lại.
"Đúng vậy, chuyện này thật là nhàm chán."Phương
Chiến Thiên lắc đầu, tuy rằng giọng điệu có chút tiếc
nuối, nhưng vẻ đắc ý trên mặt lại càng sâu hơn.
"Chủ quán, võ quán Lăng Vân, hình như vẫn chưa có
tin tức về việc rút lui.Xem ra Vương Hâm thật sự để
một người phụ nữ đi lên võ đài thật rồi."Một người
- -----------------