*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Không có gì đáng để bội phục." Hàn Tam Thiên
lạnh nhạt lắc đầu.
Trong mắt anh, tình cảm vốn nên chung thủy với
một người. Nếu như tình yêu có thể vì sắc đẹp mà
bị lung lay thì hoàn toàn không xứng được gọi là
tình yêu. Thân là một người đàn ông, nếu như
ngay cả trách nhiệm gia đình cơ bản nhất cũng
không gánh được, không thể nào bảo vệ người
phụ nữ của mình thì còn gọi là đàn ông gì nữa?
"Phải rồi, đến lúc giải thích cho tôi về Tứ Môn Tam
Điện rồi chứ?" Hàn Tam Thiên hỏi Phương Chiến.
Rốt cuộc bồ cục của Thiên Khải thế nào, Hàn Tam
Thiên hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như' bây giờ
đã tới Thiên Khải, anh cảm giác hẳn đã đến lúc
minh nên biết những chuyện này rồi.
"Cái gọi là Tứ Môn, được đặt tên từ Tứ Tượng
trong bát quái, theo thứ tự là Thanh Long môn,
Bạch Hỗ môn, Chu Tước môn và Huyền Vũ môn.
Mỗi môn trong Tứ Môn đều có một môn chủ. Dực
lão chính là chủ nhân của Tứ Môn, có quyền phát
ngôn cao nhất trong Tứ Môn. Về phần Tam Điện,
theo thứ tự là Càn Khôn điện, Lưỡng Nghi điện và
Âm Dương điện. Chủ nhân Tam Điện là một người
tên Hà Thanh Phong.”
NÓI cách khác, trong Thiên Khải, Dực lão và
người tên Hà Thanh Phong này có quyền lực cao
nhất?" Hàn Tam Thiên nghỉ ngờ hỏi. Chủ nhân Tứ
Môn Tam Điện, nếu như đại biểu cho quyền lực
cao nhất của Thiên Khải thì điều này giống như xu
thế hai quân đối đầu. Trong mắt Hàn Tam Thiên,
bố cục như vậy rất dễ bùng nỗ mâu thuẫn, mà một
khi mâu thuẫn bùng nổ, giữa hai người nhất định
như nước với lửa, e rằng Thiên Khải sẽ sụp đổ
trong nháy mắt, đó không phải bố cục tốt.
Giống như tam quốc ở thời cổ đại đã kiềm chế lẫn
nhau, đó mới là hình thức tồn tại tốt nhất. Tại sao
Thiên Khải không làm như vậy chứ?
"Theo như lời đồn, Thiên Khải còn có một nhân vật
cao hơn còn sống. Đương nhiên, đó chỉ là kể lại.
Bởi vì tính đến nay thì ông ta đã hơn hai trăm tuổi,
chắc là chết rồi." Phương Chiến nói.
"Hai trăm năm?” Hàn Tam Thiên kinh ngạc hỏi:
"Lịch sử tồn tại của Thiên Khải đã bao lâu rồi?"
"Gần ba trăm năm."
Hàn Tam Thiên cảm thán không thôi. Ba trăm
năm?
Vậy chẳng phải là từ thời nhà Thanh thì Thiên
Khải đã tồn tại?
Xem ra bí mật mà Thiên Khải bảo vệ nhất định
đáng sợ khôn cùng.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói: "Không biết
chừng nào tôi mới có thể biết bí mật của Thiên
Khải, điều này khiến người ta không nhịn nổi sự
hiểu kỳ."
"Hiện giờ không phải là cơ hội à? Chỉ cần cậu có
thể đạt tới cấp chữ Thiên thì tất có thể biết được bí
mật của Thiên Khải." Phương Chiến cười nói.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhíu mày với Phương
Chiến. Không phải ông ta là người cấp chữ thiên
hả? Đối với bí mật của Thiên Khải, chắc ông ta rất
rõ ràng mới phải.
Thấy vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, Phương Chiến
đã đoán được tên này không có ý tốt, vội vàng nói:
"Cậu đừng có tính kế tôi. Tôi sẽ không nói chuyện
này cho cậu đâu. Đây là quy tắc của Thiên Khải,
bất kỳ ai cũng không thể phá luật."
"Ông không cần nói toàn bộ cho tôi biết. Chỉ tiết lộ
một tẹo cũng không được hả?" Hàn Tam Thiên
nói.
Phương Chiến quyết đoán lắc đầu, nói: "Nhiều
- -----------------