Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1758

Chương 1758:

Lâm Dương còn muốn nói gì đó, nhưng trực tiếp bị Đường Thiên Hạo cắt ngang, anh ta phất phất tay, bĩnh tĩnh nói: “Cầm nhẫn lại đây! Giao cho tôi, tôi sẽ không giết anh, cũng sẽ giải độc trên người anh, hiểu chưa?”

“Ð øm Lâm Dương nhíu mày, mắt nhìn miệng vết thương trên người mình, máu ở chỗ đó đã biến thành màu đen.

Anh vươn tay, chấm một ít máu, đặt ở trên mũi ngửi ngửi, tiếp đó lấy kim bạc ra, đâm mấy kim ở trước ngực, lại lấy ra mấy cây thảo dược mang theo bên người, đưa vào miệng nhai kỹ, tiếp đó đắp lên miệng vết thương.

“Xem ra những người đó nói đúng, thằng nhóc này biết một chút y thuật, là y võ” Thái thượng trưởng lão Nguyên Tỉnh phía sau nói.

“Nhưng cái này có tác dụng gì? Chất độc anh trúng phải, là phấn bột đòi mạng khi còn sống ba của tôi nghiên cứu chế tạo ra! Trên toàn thế giới, chỉ có tôi có giải dược! Anh không cần uổng phí công sức! Nhẫn hoặc là mạng của anh, tự anh chọn.” Đường Thiên Hạo tiếp tục quát to.

Nhưng mà, Lâm Dương dường như không nghe thấy lời nói của anh ta như cũ, tiếp tục xử lý miệng vết thương của mình.

Đường Thiên Hạo cau mày.

“Anh họ, xem ra người này không quá hiểu chuyện nha” Cô gái tóc ngắn bên cạnh châm biếm nói.

“Đây là do anh tự tìm, không trách tôi được.”

Đường Thiên Hạo bình tĩnh nói, liền vén áo choàng lên, rút từ bên hông ra một thanh kiếm mỏng như cánh ve nhưng lại rét lạnh như Thu Thủy kiếm, cất bước qua.

“Công tử, không được kích động!”

Thái thượng trưởng lão Nguyên Tỉnh bên này mở miệng.

“Tại sao vậy?” Đường Thiên Hạo nghiêng đầu.

“Người này đã có thể đánh bại đám người Lý Mạc Vân, Thiếu Hải, khẳng định thực lực không thể nghỉ ngờ, tuy rằng tôi tin rằng ngay lúc này cậu ta đã sức cùng lực kiệt, nhưng cậu tùy tiện ra tay, vẫn nên cẩn thận là trên hết, nếu bị cậu ta làm bị thương một chút, đó chính là mất nhiều hơn được, cậu còn phải kế thừa cơ nghiệp của ba cậu, không thể làm bậy!”

Nguyên Tỉnh thấp giọng nói.

“Vậy bà cảm thấy nên làm thế nào?”

Đường Thiên Hạo có chút không kiên nhẫn.

“Trước tiên để tôi đấu với cậu ta một chút.” Nguyên Tỉnh nói.

“Bà đấu với anh ta?” Đường Thiên Hạo ngẩn ra, ánh mắt ngưng đọng mấy phần: “Vậy ý bà nói là… Bà tính lấy chiếc nhãn này thay tôi?”

“Phải.” Nguyên Tinh gật đầu: “Trước mắt không rõ kẻ địch thực hư nông sâu, cậu gánh vác tương lai của giáo chúng ta, không thể xảy ra chút sai lâm, cho nên vẫn để tôi ra tay so ra mới thỏa đáng.”

Đường Thiên Hạo suy nghĩ, mở miệng nói: “Được rồi, bà lên đi.”

Lời này vừa thốt ra, Nguyên Tinh chắp hai tay ra sau, bước lên trước, ánh mắt già nua thản nhiên nhìn Lâm Dương.

Một luồng khí thế tràn đầy ra ngoài.

Lâm Dương đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.

Lần đầu anh cảm nhận được áp lực như vậy.

Ông già trông coi mộ lúc trước, Lý Mạc Vân và Thiếu Hải, cũng không thể khiến cho anh có áp lực như vậy!

Thái thượng trưởng lão này… Không tầm thường!

“Tôi ngửi thấy sức mạnh của Lạc Linh Huyết!”

Thái thượng trưởng lão nâng tay lên, thản nhiên nhìn Lâm Dương: “Lạc Linh Huyết nồng đậm như vậy… Tôi nghĩ cậu hẳn không chỉ nắm giữ một giọt Lạc Linh Huyết đúng không!”

Nói xong, bà ta khoát tay áo xuống, cũng đem Lạc Linh Huyết của mình bộc lộ trong không khí.

Hai mắt Lâm Dương nhất thời nóng đến cực điểm.

Anh ra lệnh cho Mã Hải khổ sở tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức gì, không thể tưởng tượng được rốt cuộc lại ở trong Đông Hoàng giáo, lại lần thứ hai thấy được Lạc Linh Huyết…

“Lấy Lạc Linh Huyết của người này…

Tôi có thể thu được hai mươi giọt Lạc Linh Huyết!”

Anh lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên dâng trào hưng phấn, trở nên kích động.

Nhưng ở khi tâm trạng của anh có chút dao động…

VùiI Thái thượng trưởng lão kia đột nhiên biến mất.

Bình Luận (0)
Comment