Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1827

Chương 1827:

Nhưng cô ta đã hiểu ra một sự kiện.

Mình đã quá coi thường Bùi Quốc Thiên rồi.

Anh ta để cho ông lão này tới, căn bản cũng không phải đi trút giận cho Dương Vân Thu, mà là muốn xem thử rốt cuộc là người nào dám ở thành phố Nam Xuyên động vào nhà họ Dương.

Bùi Quốc Thiên muốn nắm giữ tin tức về kẻ địch của nhà họ Dương!

Đi một bước tính ba bước.

Suy tính của Bùi Quốc Thiên… quả thật quá sâu xa.

Dương Vân Thu khế hít một hơi khí lạnh.

Xe lái vào khách sạn.

Dương Vân Thu không xuống xe, chỉ để cho ông ta đi vào, cô ta ở trên xe nhìn.

Ông lão cõng bao tải giả bộ thành người nhặt ve chai, đi vào cửa lớn nhìn thêm vài lần, người trong khách sạn cũng không quá để ý, bảo vệ tức thì đi tới như muốn đuổi ông đi.

Ông lão lúc này nói qua nói lại với bảo vệ.

Dương Vân Thu đều nhìn thấy hết.

Đây là mưu kế của ông ta.

Quả nhiên, một lát sau, Lưu Danh Khoa mang mấy người đi tới.

“Có chuyện gì thế?” Lưu Danh Khoa trâm mặt xuống hỏi.

Ông lão nhìn nhìn Lưu Danh Khoa, đảo mắt, giống như có điều suy nghĩ.

Đột nhiên, ông lão như là nghĩ tới điều gì, mặt mo trong nháy mắt biến sắc.

“Chào ngài, tôi chỉ định tới đây nhặt hai cái chai mà thôi, tôi không làm gì, anh ta đã muốn đuổi tôi đi, thật là quá đáng!” Ông lão vội vàng giải thích.

“Ở đây cũng không có gì có thể nhặt, hơn nữa khách sạn này đã được chúng tôi bao hết rồi, nếu như ông không có việc gì, mời đi nơi khác đi.” Lưu Danh Khoa nói.

“Được… được…”

Ông lão gật đầu, cõng bao tải rời đi.

“Cho người đi nói với quản lý, bố trí bảo vệ ở cửa, không cho người ngoài đi vào, tránh cho người khác quấy rầy đến giáo chủ, vậy sẽ không tốt!” Lưu Danh Khoa nghiêng đầu thấp giọng nói.

Mặc dù ông ta nói rất nhỏ, nhưng ông lão vân nhạy cảm hiểu rõ, thân thể còng xuống cũng run lên, thiếu chút nữa không đứng vững.

“Ông cụ, không sao chứ?” Lưu Danh Khoa hỏi thăm.

“Không sao, không sao đâu…”

Ông lão bước nhanh hơn, vội vàng đi ra khách sạn.

“ƠI Sao ông lại trở về rồi?” Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhé!

Dương Vân Thu thò đầu ra ngoài cửa xe, bực bội hỏi: “Sao ông không ra tay?”

“Không thể đụng vào được.” Trong mắt ông lão lộ ra sự kinh hãi.

“Không thể đụng vào được? Vì sao? Đám người kia đến cùng là người nào?” Dương Vân Thu vội hỏi.

Nhưng ông ta chỉ lắc đầu: “Cô Vân Thu, chuyện này tôi đề nghị cô vân chờ kén rể xong hãy nói đi, đây là lời khuyên chân thành của tôi đó, nếu không tôi sợ cô sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Dương đấy!”

“Cái gì?”

Dương Vân Thu tái mét mặt, nhưng rất nhanh lại khẽ cắn cắn răng, không cam tâm nói: “Các người sợ thì cứ nói là sợ, còn việc cớ nhiều như vậy! Tôi còn tưởng nhà họ Bùi lợi hại thế nào cơ chứ, không ngờ cũng chỉ có thế?”

Sau khi nói xong, cô ta đạp ga lao đi.

Ông lão lắc đầu, lấy một cái điện thoại cũ nát ra, bấm dãy số.

“Chuyện kia làm thế nào rồi?” Bên kia là một giọng nói lạnh nhạt.

“Cậu chủ, không thể đụng vào được, là người Đông Hoàng Giáo!”

“Đông Hoàng Giáo?”

“Thuộc hạ nhận ra Lưu Danh Khoa, xác định là bọn họ không sail”

“Sao người Đông Hoàng Giáo lại chạy tới đây rồi? Đại hội Đông Hoàng xong rồi sao?”

“Có lẽ là đã xong rồi, lần này không chỉ có Lưu Danh Khoa đến, hình như… tân nhiệm giáo chủ của bọn họ cũng đến! Ở ngay bên trong khách sạn này.”

Bình Luận (0)
Comment