Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2006

Chương 2006:

“Y thuật của bác sĩ Lâm đương nhiên có một không hai, nhưng nếu ngài cho rằng đây chỉ là một trận đấu y thuật đơn giản, vậy đây chính là một sai lầm lớn đấy!” Ông Hàn nói.

“Ông có ý gì?” Lâm Dương nhướn mày.

“Giáo chủ Lâm, thôn Dược Vương bây giờ đã không thể so với lúc trước nữa rồi, thôn Dược Vương vừa mới đổi một nhóm cán bộ cấp cao, chiến lược và thủ đoạn của bọn họ không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng ra được đâu Anh có chút bất ngờ: “Những người này là ai?”

,ụ “Độc! Là người cực kỳ hiểm độc mm. s0 Ông Hàn thấp giọng đáp: “Nhóm người này sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ còn ác độc, khiến người khác tức điên! Tôi nói thật cho cậu biết, lần này thôn Dược Vương muốn †ìm được cô Tô Vũ Nhị, việc này cũng có liên quan đến một kế hoạch cực kỳ nham hiểm!

Nếu cô Tô Vũ Nhi trở về thôn Dược Vương, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì nữa!

Lâm Dương vừa nghe được, ánh mắt lập tức chăm chú.

“Xem ra ông biết cũng không ít đâu nhỉ!”

“Thật không dám giấu diếm gì, vợ tôi chính là người của thôn Dược Vương, nhưng một năm trước, cô ấy cố tình vi phạm quy tắc của thôn và bị người của thôn Dược Vương đuổi đi. Cô ấy muốn rời khỏi nơi đó, cũng đã nói với tôi, thôn Dược Vương đã không còn là thôn Dược Vương lúc trước nữa rồi! Thôn mm zn0 Dược Vương của hiện tại… quá đáng sợi”

Ông Hàn nói với ánh mắt nghiêm túc.

Lâm Dương vừa nghe, liền bắt đầu suy tính.

“Bác sĩ Lâm, y thuật của cậu tuyệt vời, nếu cậu chiến thắng trận đấu y thuật, vậy thôn Dược Vương chắc chắn sẽ phái người can thiệp vào. Có thể bọn họ sẽ không đụng vào cậu, nhưng nhất định dùng những người bên cạnh cậu để uy hiếp, ép cậu thua trận quyết đấu y thuật! Nếu khi ấy không có đủ người chế trụ người của thôn Dược Vương, vậy hậu quả chắc chẳn khó mà tưởng tượng nổi, cho nên bác sĩ Lâm, nếu cậu tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, cầu xin cậu!”

Ông Hàn gào lên, lại dập đầu lạy anh.

Những người còn lại cũng đều dập đầu, lớn tiếng kêu gào xin tha thứ.

Lâm Dương nhìn những người này với vẻ mặt không có cảm xúc, rồi lại nhìn về phía Dịch Quế Lâm ở bên kia.

Anh suy nghĩ một lát, rồi lạnh lùng đáp: “Người của tôi không phiền các người tới bảo vệ! Các người chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện, làm theo lời tôi nói, thì tôi sẽ tha cho các người Mọi người đều mừng rỡ.

“Bác sĩ Lâm có lời cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để thỏa mãn yêu cầu của cậu!” Ông Hàn vội vàng bảo.

Lâm Dương không vội lên tiếng, mà lại lấy một chiếc bình sứ nhỏ, rồi đổ một số lượng lớn viên thuốc nhỏ màu đen sì lên bàn.

Mọi người đều ngẩn ra.

“Các người uống những viên thuốc này – s0 vào đi! Tiếp đó, sau khi tôi quyết đấu y thuật xong… hãy tập kích thôn Dược Vương! Nếu thuận lợi, thì tôi sẽ đưa cho các người giải dược! Và sẽ không bao giờ truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, thế nào?” Lâm Dương lạnh lùng nói.

“Cái gì? Tập kích thôn Dược Vương sao?”

Tất cả bọn họ đều kinh hoàng như thể bị sét đánh.

Bác sĩ Lâm bị điên rồi sao?

Loại chuyện như tập kích thôn Dược Vương này mà anh cũng nghĩ ra được?

Anh không biết việc này có nghĩa gì sao?

Chớ có cho rằng thôn Dược Vương thực sự chỉ là một thôn trang theo như tên gọi của nó.

Trên thực tế thôn Dược Vương rất lớn.

Một thế gia vọng tộc phát triển mấy nghìn năm, sao có thể là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được?

“Bác sĩ Lâm, ngài… ngài không nói đùa đấy chứ? Tập kích thôn Dược Vương sao?

Bình Luận (0)
Comment