Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 359

Lâm Dương đã đem Hà Linh Hoa và nhiều dược liệu quý nấu thành thuốc thang, cho Tần Ngưng uống.

Tần Bách Tùng đứng ở cửa, trông chờ mòn mỏi.

Mặc dù Lâm Dương đã nói rằng Hà Linh Hoa chắc chắn có thể chữa khỏi cho Tần Ngưng, nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, tâm tư của Tần Bách Tùng vẫn không cách nào bình tĩnh được.

Sau khi cho uống thuốc sắc xong, Lâm Dương bắt đầu châm kim vào trán cho Tần Ngưng.

Khi bảy cây kim bạc rơi xuống, Lâm Dương ngay tức khắc mồ hôi nhễ nhại, thở hỗn hẻn.

Tần Bách Tùng nhận ra đây là thất tuyệt kim do Lâm Dương tự chế ra!

Một khi những cây kim thần này được thi triển, có thể khiến cho cơ thể bệnh nhân có thể hấp thụ thuốc tốt hơn, có thể khiến cho tác dụng của thuốc phát huy có thể tăng gần gấp đôi.

Tuy rằng mũi kim này không thể trực tiếp chữa bệnh cứu người, nhưng hiệu quả vô cùng nghịch thiên, sự tiêu hao sức lực của người châm cũng vô cùng to lớn, e rằng hai ngày hôm nay và ngày mai Lâm Dương dường như không thể cầm kim lên được nữa.

Loảng xoảng!

Lâm Dương đôi chân mềm nhũn ngã xuống đắt.

“Sư phụ!”

Tần Bách Tùng lo lắng, lập tức xông tới đỡ Lâm Dương dậy.

“Tôi không sao…”

Lâm Dương thở gấp nói.



“Sư phụ, người không thể vì Ngưng Nhi mà làm hại cơ thể!” Tần Bách Tùng đau lòng nói.

“Không sao…. Tiểu Ngưng chắc không có gì đáng ngại nữa. Sau mười phút, ông đi rút kim đi.”

“Vâng…”

Tần Bách Tùng gật đầu, sau đó chạy đi rót cho Lâm Dương một tách trà, mang theo một cái ghé đến, để anh nghỉ ngơi.

Mười phút sau, Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm, Tần Bách Tùng cần thận dè dặt rút bảy cây kim ra.

Không lâu sau khi kim bạc được rút ra, lông mi của Tần Ngưng bắt giác chớp động.

Tần Bách Tùng sửng sốt, sau đó đôi mắt già nua rơi lệ, khóc không thành tiếng.

Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta suýt chút nữa đã như vậy rồi.

Ông ta chỉ có một đứa cháu gái như vậy, nắm trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, nếu như Tần Ngưng thật sự xảy ra chuyện bắt trắc gì, e rằng ông ta cũng không thể sống nồi.

“Sư phụ, cám ơn người!” Tần Bách Tùng đi tới, đôi mắt già nua vẫn đục nói.

“Không sao, dậy đi.” Lâm Dương cười.

Tần Ngưng khoảng một giờ sau thì hoàn toàn tỉnh lại, các bác sĩ đều chạy vào, nhìn Tần Ngưng đang dần dần hồi phục, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

Lâm Dương vốn dĩ muốn nói chuyện với Tần Ngưng một lúc, nhưng vào lúc này, trong bệnh viện xuất hiện một bóng người.

Lâm Dương cau mày, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.

Anh nói với Tần Bách Tùng một tiếng, để ông ta chăm sóc tốt cho Tần Ngưng, rồi một mình bước ra khỏi bệnh phòng.



“Chủ tịch Lâm!”

Mã Hải ở ngoài cửa nhẹ nhàng gật đầu với Lâm Dương.

“Sao anh lại tới đây?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.

“Cái này…” Sắc mặt của Mã Hải có chút mắt tự nhiên, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại ngừng.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Lâm Dương lập tức truy hỏi.

Mã Hải thở dài, trầm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi bị người của nhà họ Lâm yêu cầu đến đây mời anh trở về văn phòng gặp bọn họ ngay lập tức!”

“Người nhà họ Lâm sao?”

Lâm Dương cau mày.

Bọn họ đến nhanh quá!

Nhưng mà cũng đúng thôi, dù sao một người nhà họ Lâm đã biến mắt ở Giang Thành, hơn nữa còn vì anh mà đến, vô duyên vô cớ không thây nữa, đương nhiên sự nghi ngờ sẽ đổ lên đầu anh.

E rằng đồng thời với lúc đó, bọn họ cũng đang điều tra Lâm Dương phế vật bị trục xuất đó.

“Đi thôi, đi xem thử.” Lâm Dương thờ ơ nói, liền đi ra khỏi bệnh viện.

Mã Hải lái xe đưa anh đến trụ sở của tập đoàn Dương Hoa, hai người cùng lên thang máy, đến văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, Lâm Dương tự nhiên rút kim bạc trêи 3 Št lành }VS: 21280 fteẺ cô ra, khôi phục lại dáng vẻ của Lâm Đồng.

Mặc dù đây vốn là dáng vẻ ban đầu của anh, nhưng trêи thực tế, hiện tại đã thay đổi không ít so với ba năm trước, cho nên anh cũng không lo lắng người nhà họ Lâm sẽ nhận ra mình, đương nhiên vốn dĩ không có bao nhiêu người trong nhà họ Lâm biết đến anh. Là nỗi xấu hổ cho gia tộc, ai lại quan tâm đến một người như anh?

Bình Luận (0)
Comment