Chàng Rể Trường Sinh

Chương 109

Sau khi ngắt điện thoại, Đinh Dũng nhìn Vương Hổ. Như cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Vương Hổ bối rối, đột nhiên tiến lên trước quỳ phịch xuống xin Đinh Dũng: “Đại ca, xin đại ca tha cho tôi lần này. Tôi đồng ý giao toàn bộ số tiền ăn bớt ra”.  

Vương Hổ dựa vào anh trai là người phụ trách nghiệp vụ của bất động sản Đỉnh Kim, lại thêm hắn cũng sống giang hồ nhiều năm nên mới muốn đục nước béo cò, nhận cơ hội này vơ vét chút ít. Nhưng nào ngờ lại gặp phải Đinh Dũng. Nếu như bị bất động sản Đỉnh Kim phát hiện ra thì bọn họ nhất định sẽ không tha cho hắn.  

“Mày được lắm. Năm nghìn tệ một mét vuông, cả căn nhà này cũng đến hơn một triệu nhân dân tệ mà mày lại đưa cho gia đình họ hai trăm nghìn tệ”, Đinh Dũng tát vào mặt Vương Hổ, gằn giọng.  

Thế nhưng điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới chính là anh vừa dứt lời thì Vương Hổ đã hét ngược lên: “Cái gì? Hơn một triệu nhân dân tệ?”  

Advertisement

“Anh trai tôi nói với tôi mỗi hộ chỉ có bốn, năm trăm nghìn tệ”, Vương Hổ nắm chặt tay tỏ vẻ không sao tin nổi.  

“Được rồi, dẫn bọn kia cút đi”, Đinh Dũng căn bản đều đã đoán được mọi việc nên chỉ vào đám người nằm trên đất, lãnh đạm nói: “Nhớ giao hết tiền ra cho gia đình họ”.

“Sau ba ngày tao sẽ quay lại, nếu để tao phát hiện gia đình họ còn chưa nhận đủ tiền thì tao sẽ đích thân tìm mày tính sổ”, mãi tới khi Vương Hổ dẫn người ra khỏi nhà Tống Trường Quân, giọng của Đinh Dũng vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.  

Advertisement

“Mau, mau đi kiểm tra xem chúng ta còn lại bao nhiêu tiền”, Vương Hổ vừa hoảng hốt chạy về phía trước, vừa hét với đám đàn em của mình.  

Hắn thật sự rất sợ Đinh Dũng, chỉ một mình mà có thể đánh bại mười mấy người trong khi bản thân không hề bị thương, vả lại cũng chỉ bằng một đấm mà cũng có thể khiến toàn bộ người của hắn ngã gục. Đây là loại thực lực gì mới có thể làm nên chuyện như vậy chứ?  

Đặc biệt là nghĩ tới vị Đại Sư mà hắn mời tới còn bị Đinh Dũng làm mù hai mắt, Vương Hổ không khỏi thở dài, trong lòng hắn hiện giờ hận Tạ Tam Hoàn vô cùng, trên mặt hắn tỏ vẻ tôi độc: “Hai đứa chúng mày ném lão cho chó ăn cho tao”.  

“Vâng”, hai tên đàn em nhìn nhau, ngẩng đầu nhìn Tạ Tam Hoàn rồi quay người chạy.  

Đúng lúc này, một tên côn đồ đứng bên Vương Hổ do dự một lát, bắt đầu lên tiếng: “Anh Hổ, thật sự là chúng ta phải trả lại tiền cho Tống Trường Quân sao?”  

“Còn nhiều lời à? Mày không nghe thấy thằng kia quen biết với người của bất động sản Đỉnh Kim à? Nếu như để lãnh đạo cấp cao của bất động sản Đỉnh Kim biết việc này thì đừng nói là tiền, chị sợ đại ca của chúng ta cũng bị lôi vào vụ này”, Vương Hổ gõ đầu tên đàn em, nói với giọng bất an.  

Mặc dù Vương Hổ có chút thế lực, nhưng một tập đoàn lớn mạnh như bất động sản Đỉnh Kim thì hắn căn bản không đủ tầm so sánh. Người ta có muốn giết hắn thì cũng chỉ là việc làm trong tích tắc mà thôi.  

“Biết đâu tên tiểu tử đó chỉ là quen với một nhân viên cỏn con nào đó của bất động sản Đỉnh Kim thì sao?”, đúng lúc này tên đàn em kia lại quay đầu lại tiếp tục nói: “Anh Hổ, anh đừng quên đại ca của chúng ta là người phụ trách hạng mục này của bất động sản Đỉnh Kim”.  

“Haiz, mày đừng nói nữa”, nghe vậy, Vương Hổ chợt sáng mắt lên. Đúng vậy, vừa rồi tại sao hắn không nghĩ tới nhỉ.  

Nghĩ tới đây, hắn vội rút điện thoại ra, làm tư thế tay ra hiệu với bọn đàn em, nói: “Chúng mày về đi, tao gọi cho đại ca hỏi lại”.  

Ở một nơi khác, tình trạng của Thiên Thiên tạm thời đã ổn định hơn, không khóc không kêu gào đau đớn nữa. Tống Trường Quân kéo tay Đinh Dũng, lo lắng hỏi: “Người anh em, cậu nói xem, mắt con gái tôi không sao chứ?”  

“Anh yên tâm, sẽ không sao đâu”, Đinh Dũng lắc đầu, anh cũng không nói chuyện về đôi mắt thần của Thiên Thiên cho ông ta biết.  

Mắt thần là vật phi phàm, người thường cũng rất khó để có thể hiểu về tác dụng của nó. Không những giải thích tương đối phức tạp mà người biết đến nó nhiều hơn thì càng dễ gây thêm thị phi.  

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Lần này đa tạ người anh em. Mau vào uống trà thôi”, Tống Trường Quân và vợ nhiệt tình mời Đinh Dũng.  

Đinh Dũng nhìn sắc trời, hơi mỉm cười rồi điềm đạm nói: “Anh và chị không cần cảm ơn đâu, vốn dĩ tôi được anh và Thiên Thiên cứu. Hiện giờ tôi ra tay cũng coi như báo ơn. Trời cũng đã tối rồi, tôi không ở lại nữa”.  

“Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi. Sau ba ngày cho dù bọn họ có đưa tiền tới hay không thì nhất định phải gọi cho tôi nhé”, Đinh Dũng để lại số điện thoại, sau đó do dự một lát rồi mới nói thêm: “Mọi chuyện đều cho bọn Vương Hổ gây ra, số tiền đền bù bất động sản Đỉnh Kim đưa ra là năm nghìn tệ một mét vuông, có lẽ anh chị cũng phải nhận tới hơn một triệu nhân dân tệ, nếu như lấy được tiền rồi thì anh chị dọn ra khỏi đây đi”.  

“Vâng, nếu lấy được tiền thì chúng tôi nhất định sẽ không ở đây nữa”, Tống Trường Quân vội gật đầu, chỉ là trong đôi mắt ông ta vẫn còn mang theo nỗi hoài niệm.  

Đinh Dũng từ biệt, đương lúc định rời đi thì một đám lá cây màu xanh non bay từ xa tới. Đinh Dũng nheo mắt cười, dùng tay khẽ bóp, đẩy vào đó một luồng linh lực, sau đó gẩy về phía Thiên Thiên. Đinh Dũng bước đi nhưng không quay đầu lại, nói: “Nếu sau này có duyên thì đem vật này tới gặp tôi”.  

Dứt lời, Đinh Dũng rời khỏi căn nhà.  

Sau khi rời khỏi căn nhà cũ kỹ, Đinh Dũng xác định lại phương hướng, tìm tới chỗ đỗ xe rồi lái xe về nhà.  

Khi anh quay về nhà đã là hơn chín giờ tối. Vừa mở cửa bước vào liền nghe thấy tiếng Lâm Hồng Ngạn nói chuyện với Hàn Thành Sơn về chiếc siêu xe ở dưới tầng: “Ông nói xem chiếc siêu xe ở dưới tầng là của đại thiếu gia nhà nào, tôi nghe bọn họ nói chiếc xe đó không hề rẻ, ít nhất cũng phải lên tới cả hàng chục triệu nhân dân tệ”. 

“Bà bớt chuyện đi, cho dù có đắt thì liên quan gì đến bà không?”, Hàn Thành Sơn như thấy phiền phức nhưng ông ta lại không dám nói thẳng ra.
Bình Luận (0)
Comment