Chàng Rể Trường Sinh

Chương 127

“Không dám, không dám, xin mời cậu vào trong”, ông chủ của Xuân Hương Lâu vội khoát tay. Vốn dĩ ông ta đã đủ thất vọng rồi, nhưng giờ thấy Đinh Dũng, ông ta lại như được thắp lên ngọn lửa hi vọng. Ông ta vội lên tiếng: “Cậu Đinh, cậu xem có thể giúp tôi nói một câu…”  

“Tôi thấy không cần thiết”, Đinh Dũng lắc đầu, anh đương nhiên biết ý ông ta là gì.  

Có điều buổi trưa Nguỵ Kiến Quốc nói như vậy hoàn toàn là vì để cho Đinh Dũng có cái cớ. Anh tin rằng Nguỵ Kiến Quốc không phải là người lạm dụng chức quyền như vậy, có lẽ…Xuân Hương Lâu không thực hiện các biện pháp phòng cháy tốt.  

“Cậu Đinh, là tôi không tốt, tôi có mắt như mù. Xuân Hương Lâu là tâm huyết nửa đời người của tôi…”, ông chủ Xuân Hương Lâu mặt mày thê lương, cứ nghĩ tới tâm huyết cả nửa đời người của mình sắp tiêu tan, trong lòng ông ta không khỏi hối hận. “Cậu Đinh, tôi thề sau này tôi không dám như vậy nữa, về sau tôi ngày nào cũng làm việc thiện…”  

“Ông chủ à, như vậy cũng tốt, nên biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, khiêm tốn một chút cũng là việc tốt”, ông ta còn chưa nói xong, Đinh Dũng đã cười, vỗ vai ông ta nói tiếp. “Ông yên tâm, nhà hàng của ông sẽ không bị đóng cửa đâu”.  

Advertisement

“Dạ?”, ông ta mặt mày khóc lóc, còn không hiểu ý Đinh Dũng là gì.  

Đinh Dũng thấy ông ta còn chưa hiểu vấn đề thì lắc đầu bất lực, nói: “Ông nghĩ mà xem, nhà hàng dùng nhiều gỗ như vậy, nếu áp dụng tiêu chuẩn phòng cháy thông thường, lỡ xảy ra chuyện gì thì ông có khóc cũng không giải quyết được vấn đề đâu”.  

“Được rồi, ông nghĩ cho kỹ đi”, nói rồi, Đinh Dũng lại lần nữa vỗ vai ông chủ Xuân Hương Lâu, sau đó nhìn sang nhân viên phục vụ ở bên, hỏi: “Một nam một nữ vừa đi vào ở phòng nào?”  

Advertisement

“Dạ?”, nhân viên phục vụ thẫn thờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại kịp, vội vàng nhìn ông chủ một cái nhưng phát hiện ra ông chủ của mình đã thất thần từ lâu. Cậu ta lúng tung nhìn đinh Dũng rồi khẽ giọng nói: “Phòng, phòng số hai”.  

“Được rồi cậu đỡ ông chủ của cậu đi vào trong đi”, Đinh Dũng gật đầu, đi về phía căn phòng số hai.  

Căn phòng số hai nằm ở trên tầng hai của Xuân Hương lâu, chỉ thua kém căn phòng số một là phòng vip dành cho khách sang. Chỉ cần nghĩ đến Hàn Phương nhiên phải bỏ ra nhiều tiền để mời người đàn ông kia ăn cơm mà Đinh Dũng không khỏi xót xa.  

Lúc này ở bên trong căn phòng số hai, Hàn Phương nhiên và trợ lý tiểu Uông của cô ngồi vào bàn tròn. Bên cạnh là vài tên cấp dưới của lão Trần, trên bàn được bày đủ các loại Sơn hào hải vị nhưng không hề thu hút được ánh mắt của Lão Trần và mấy tên cấp dưới của lão.  

“Hi hi, không ngờ cô Hàn lại xinh đẹp và trẻ trung như vậy. Quả thật là người trẻ lại nhiều tài!”, lão Trần xoa xoa tay, ánh mắt cứ thế liếc nhìn cơ thể Hàn Phương Nhiên.  

Mấy tên cấp dưới của lão cũng không hề che đậy ý tứ trong đôi mắt. Nhìn Hàn Phương Nhiên và trợ lý tiểu Uông như thể nhìn hai con cừu  non vậy.  

Tiểu Uông nhỏ hơn Hàn Phương Nhiên hai tuổi, đâu từng gặp cảnh tượng này bao giờ chứ. Khi bị đám đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu, nên huých tay vào Hàn Phương Nhiên, khẽ giọng nói: “Chị Hàn, bao giờ anh Đinh đến vậy?”  

Nghe tiểu Uông hỏi vậy, Hàn Phương Nhiên lắc đầu, hiện giờ cô cũng cảm thấy hối hận vì đến đây nói chuyện hợp tác rồi. Đám người này vừa nhìn là biết toàn lũ giang hồ. Cô ứng phó không lại, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Anh Trần quá khen rồi, em đâu có tài cán gì, em còn phải nhờ vào anh Trần nhiều”.  

“Ha ha ha, nói nghe hay lắm, hay lắm!”  

Vừa nói, tay lão Trần đột nhiên đặt lên vai tiểu Uông, khẽ vuốt v e: “Tiểu Uông à, em ngồi bên này”.  

Tiểu Uông toàn thân run rẩy nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể ấm ức nhìn về phía Hàn Phương Nhiên, có điều lúc này Hàn Phương Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác. Cô phân vân vô cùng, chỉ muốn tố cáo đám người này nhưng cứ nghĩ đến hạng mục dự án vẫn cần chữ ký của tên lãnh đạo này mà cô không dám đắc tội.  

“Ông nói xem ông cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi thế mà lại muốn ra tay với một cô gái mới 20 tuổi đầu”, Đinh Dũng vừa cười đắc ý vừa đi vào, ánh mắt anh nhìn lão Trần rất nghiêm nghị, giọng nói lại lạnh lùng.  

Như cảm nhận được có người đi vào, lão Trần vội thu tay lại. Lão ta cau mày nhìn Đinh Dũng, nạt nộ: “Cậu là ai?”  

“Ai cho cậu vào đây, cút ra ngoài”, thấy lãnh đạo tức giận, một người đàn ông tóc dài tuổi chừng 30 lập tức đứng dậy chỉ vào Đinh Dũng mà nạt nộ: “Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả? Lập tức cút ngay ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”  

Đinh Dũng nheo mắt, trong ánh mắt anh rõ cái vẻ lạnh lùng, đảo mắt nhìn vào đám người một lượt, cuối cùng dừng lại ở phía gã đàn ông tóc dài mà lạnh lùng nói: “Anh biết tôi là ai sao?”  

Thấy Đinh Dũng đến, Hàn Phương Nhiên và tiểu Uông thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Hàn Phương Nhiên lại bắt đầu lo lắng. Nếu như Đinh Dũng và bọn họ xảy ra mâu thuẫn, hạng mục công trình không được thông qua, một mình Đinh Dũng và 5,6 người bọn họ mà gây gổ với nhau thì người thiệt chắc chắn là Đinh Dũng.  

“Anh Trần, đây là chồng em, anh ấy là Đinh Dũng”, nghĩ tới đây, Hàn Phương Nhiên vội liếc sang Đinh Dũng, sau đó cười và giải thích với lão Trần: “Lần này anh ấy đến đây cùng với em, cùng nói chuyện về hạng mục công trình”.  

“Hừ? Cô Hàn có ý gì vậy?”, Hàn Phương Nhiên còn chưa nói xong, lão Trần đột nhiên hắng giọng. Đương lúc nào ta chuẩn bị làm khó thì thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh đằng sau Đinh Dũng nên mắt lão ta đột nhiên sáng hẳn lên. Lão ta đổi chủ đề, nói: “Cậu Đinh đến mà không nói tôi một tiếng, mau vào đây!”.  

Vừa nói, lão Trần đưa mắt ra hiệu với mấy tên đàn em. Mấy tên kia lập tức nhường ra hai chỗ, nhưng hai chỗ đó lại cách xa nhau. Một chỗ ở bên cạnh lão Trần, chỗ còn lại ở giữa mấy tên đàn em của lão Trần.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng không khỏi  cau mày. Anh nghiêng đầu sang bên, nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh: “Thế nào, lão quỷ này không biết em sao?”  

“Có lẽ ông ta đã từng gặp em”. Nguỵ Tiêu Tĩnh lè lưỡi, nói tiếp. “Bố em không cho em tiếp xúc với bọn họ, em mới chỉ gặp lão này một lần, không ngờ lão ta lại là một con quỷ háo sắc. Lần này về em sẽ tố cáo lão trước mặt bố em”.  

“Không cần, lão ta sẽ chết nhanh thôi”, Đinh Dũng lạnh lùng, chỉ cần lão ta đụng tới Hàn Phương Nhiên thì anh sẽ cho lão biết thế nào gọi là sống không bằng chết.  

Rồng có vảy ngược, hiện giờ Hàn Phương Nhiên chính là vảy ngược của Đinh Dũng, ai dám gây bất lợi cho Hàn Phương Nhiên thì chính là đụng vào vảy ngược của Đinh Dũng.  

Nói xong, Đinh Dũng sải bước đi, vỗ vào gã đàn ông bên cạnh Hàn Phương Nhiên: “Anh ngồi bên kia, tôi có chuyện cần nói với vợ mình”.  

“Cút”, gã đàn ông kia mặt mày khó chịu nhìn đình Dũng chăm chăm mà nạt nộ.  

“Thế nào, cô Hàn, hạng mục này cô có muốn được thông qua không?”, lão Trần nheo mắt nhìn Hàn Phương Nhiên cười nói nhưng trong lời nói của ông ta rõ cái vẻ uy hiếp.
Bình Luận (0)
Comment