Chàng Rể Trường Sinh

Chương 137

“Không có gì, nói tóm lại cậu không phải nhắc đến tôi trước mặt hắn ta làm gì. Tôi nói vậy cũng chỉ vì là muốn tốt cho cậu thôi”, nói tới đây, Đinh Dũng nhìn sang Viên Thiếu Hạo mà cười.  

Còn Viên Thiếu Hạo nghe xong thì cũng tự có tính toán riêng cho mình. Cậu ra vốn cho rằng Đinh Dũng là bạn của Viên Thiếu Khang, nhưng hiện giờ xem ra cậu ta hiểu nhầm rồi. Không phải là bạn mà chính là kẻ địch? Nghĩ tới Đinh Dũng có khả năng là kẻ địch của Viên Thiếu Khang mà Viên Thiếu Hạo cảm thấy có sức sống hẳn.  

Thế nhưng chỉ dựa vào sức lực của cậu ta mà có muốn lật đổ Viên Thiếu Khang thì về cơ bản là không thể nào, còn thân phận của Đinh Dũng nhất định không hề đơn giản. Nếu như có thể lợi dụng Đinh Dũng…  

Đúng lúc này, có một người phụ nữ trung tuổi trang điểm hết sức loè loẹt đi tới. Đằng sau bà ta còn có một người đàn ông trung tuổi béo mập.  

Người đàn ông này có cái bụng bia rất to, dáng người không cao, trên cổ còn đeo cái vòng vàng to bản, chỉ cần nhìn là biết đây là một đại gia rồi.  

“Ồ, hôm nay có cơn gió nào đưa chị tới đây thế này”, nhân viên bán hàng rõ ràng là biết người phụ nữ này. Vừa nhìn thấy bà ta thì cô ta vội vàng đi tới, tươi cười nịnh nọt.  

Advertisement

“Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, cho nên tôi với chồng đến đây mua mấy bộ quần áo”, người phụ nữ vuốt vuốt tóc, chẳng nhìn ngó gì nhiều mà cứ thế đi đến bên giá treo quần áo, chỉ vào mấy bộ quần áo ở đó rồi nói: “Bộ màu xanh lá này và bộ màu hồng kia, còn hai bộ này nữa, gói lại cả cho tôi”.  

“Vâng ạ”, nhân viên bán hàng nghe vậy thì rất hồ hởi, vội đi tới lấy mấy bộ quần áo kia lại.  

Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ được mở ra. Đinh Tuyết đi ra ngoài, trên người cô mặc chiếc váy xanh lá nhạt, trông cô lúc này rất nho nhã và xinh đẹp.   

“Đa Đa, cậu xem tớ có xinh không?”, Đinh Tuyết quay một vòng, chiếc váy khẽ bồng lên trông như con bướm đang bay lượn trong khóm hoa vậy.  

Advertisement

“Tiểu Tuyết, bộ váy này quả thực rất hợp với cậu, rõ ràng là nó được sinh ra để dành cho cậu rồi”, thấy Đinh Tuyết mặc bộ váy vừa vặn như vậy, Trần Đa Đa không khỏi tán thưởng.  

Đinh Dũng cũng gật đầu, bộ váy này rất hợp với Tiểu Tuyết. Trông vừa nho nhã lại thanh tao, phù hợp với độ tuổi của Tiểu Tuyết. Anh cười nói: “Rất đẹp, mua bộ này nhé?”  

Người phụ nữ trung tuổi trông thấy thế thì lại trở mặt. Bà ta nói với nhân viên bán hàng: “Bộ váy kia còn không? Tôi lấy một bộ đó nữa”.  

“Ôi, thật xin lỗi chị, bộ váy này chỉ còn lại một chiếc thôi”, người bán hàng nói với vẻ mặt áy náy. “Nếu chị thích thì em lấy nó về cho chị”.  

Đinh Tuyết thấy anh trai khen mình như vậy thì mừng ra mặt. Cô nói với nhân viên bán hàng: “Xin hỏi, bộ váy này bao nhiêu tiền ạ?”  

“Bộ váy này hai nghìn chín trăm tệ”, người bán hàng trả lời.   

Từ khi nhóm người phía Đinh Dũng đi vào, cô ta đã nhìn Đinh Dũng và Đinh Tuyết một lượt. Cả hai người này ăn mặc hết sức bình thường, chỉ cần nhìn là biết chẳng có tiền, chỉ đến đây lượn cho vui mắt. Bộ váy này hơn hai nghìn tệ, cô ta không cho rằng Đinh Tuyết có thể mua nổi nó.    

“Hả? Đắt vậy sao?”, Đinh Tuyết giật mình, cũng không ngờ chiếc váy này lại hơn hai nghìn tệ liền.  

“Ôi chao, chiếc váy này xinh như vậy cơ mà. Mặc dù nó hơi đắt một chút nhưng lại rất đẹp. Tiểu Tuyết cậu mua nó đi”, Trần Đa Đa thấy Đinh Tuyết do dự thì vội nói.  

Đinh Tuyết bặm môi, cô thật sự rất thích chiếc váy này, thế nhưng nghĩ đến anh trai, cô lại quyết định không mua nó nữa. Cô lắc đầu nhìn sang Đinh Dũng mà nói: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng đẹp”.  

“Cô đã không mua nó thì mau cởi nó ra đi”, nhân viên bán hàng lên giọng, chỉ về phía phòng thay đồ.   

Nghe vậy, Đinh Dũng mới cau mày, nhìn về phía Đinh Tuyết hỏi: “Tiểu Tuyết, em không thích chiếc váy này sao? Nếu em thích thì anh sẽ mua cho em”.  

“Thôi bỏ đi, em cũng không phải là thích váy lắm”, Đinh Tuyết lắc đầu đi vào phòng thay đồ.  

Thấy vậy, Đinh Dũng mới hiểu ra vấn đề. Đinh Tuyết không muốn anh lãng phí tiền bạc. Đinh Dũng liền nói với người bán hàng: “Tôi mua chiếc váy này”.  

“Đợi đã, không phải nói bộ váy đó là để cho tôi sao?”, đúng lúc này người phụ nữ trung tuổi kia đột nhiên lên tiếng.  

Nghe bà ta nói vậy, khuôn mặt của người bán hàng kia tỏ vẻ nịnh nọt hơn hẳn. Cô ta nói: “Đương nhiên rồi ạ, giờ em đi lấy váy mang qua cho chị đây”.  

“Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Tôi nói tôi mua bộ váy đó”, thấy cô nhân viên bán hàng không để ý đến mình, Đinh Dũng nói lại một lần nữa.  

Lần này cô nhân viên bán hàng cuối cùng cũng nhìn về phía Đinh Dũng, nhưng khóe miệng cô ta lại nhếch lên tỏ vẻ châm chọc. Cô Ta nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Anh mua sao? Bộ váy này hơn hai nghìn tệ đấy, anh có mua nổi nó không?”  

“Sao cô biết tôi không mua nổi?”, Đinh Dũng cau mày, thái độ của cô nhân viên bán hàng này làm anh cảm thấy không vui.   

“Trông cái bộ dạng tầm thường của cậu, từ đầu đến chân cộng lại chắc cũng chẳng quá một trăm tệ. Cậu cũng xứng lựa đồ ở đây hay sao?”, cô nhân viên bán hàng còn chưa lên tiếng thì người phụ nữ trung tuổi yểu điệu kia lại nói trước. Bà ta nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt mỉa mai, nói tiếp: “Còn cô kia, trông chẳng khác gì gái quê, căn bản chẳng hợp với bộ váy đó”.  

Vốn dĩ Đinh Dũng chỉ cảm thấy khó chịu với thái độ của cô nhân viên bán hàng, nhưng không ngờ người phụ nữ trung tuổi kia lại coi thường em mình như vậy. Anh thực sự cảm thấy khó chịu. Đinh Dũng cười lạnh lùng, điềm nhiên nói: “Em gái tôi không hợp, vậy bà thì hợp sao? Bà thím?”  

“Cậu, cậu dám nói lại lần nữa tôi xem”, bà ta nghe vậy thì nổi đóa lên.  

Người đàn ông trung tuổi đứng sau bà ta lập tức bước ra, ông ta hắng giọng chỉ thẳng vào đinh Dũng mà quát nạt: “Cậu kia, cậu dám mắng vợ tôi à? Cậu chán sống rồi phải không?”  

“Cho dù là mua đồ thì cũng phải có tuần tự trước sau”, Trần Đa Đa cau mày nói, rõ ràng là bọn họ đến trước. Dựa vào cái gì mà phải nhường bộ váy cho bà ta.  

Cô nhân viên bán hàng cau mày. Cô ta nói với chẳng mấy nhiệt tình:” Mấy tên nhà quê các anh các người đúng là thật khiến người ta phải đau đầu. Nhìn người ta mua bộ quần áo thoáng thế nào. Nhìn lại mình xem, mua bộ quần áo mà cũng đắn đo. Nếu mà mua không nổi thì mau đi ra đi, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm chúng tôi”.  

“Đúng vậy, gói bộ quần áo này lại cho tôi, quẹt thẻ”, đúng lúc này Đinh Tuyết bước ra khỏi phòng thay đồ. Người phụ nữ trung tuổi kia lập tức giật lấy bộ đồ, nói với giọng đắc ý.  

“Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi mua bộ váy này”, lần này Đinh Dũng thật sự tức giận. Trong giọng nói của anh rõ sát khí đằng đằng.  

“Tôi không quan tâm, nếu bộ váy này không thuộc về tôi thì tôi không mua những bộ quần áo khác nữa”, thấy Đinh Dũng cố chấp muốn tranh giành với mình, người đàn bà kia lên giọng thách thức. Bà ta vắt chân ngồi một bên, nói thẳng với nhân viên bán hàng: “Cô xem mà xử lý”.  

Cô nhân viên bán hàng kia nghe thế thì tái mét mặt. Bà ta chính là khách hàng lớn của cửa hàng này, thường xuyên đến đây mua quần áo, vả lại vung tiền rất thoáng. Từ trước đến nay bà ta chưa bao giờ hỏi giá, một khách hàng như vậy cô ta không thể nào đắc tội được.   

“Xin lỗi, bộ váy này không thể thuộc về anh được rồi”, nghĩ tới đây, cô nhân viên bán hàng nói tiếp với Đinh Dũng. “Nếu chê bộ này đắt, thì tôi khuyên mấy người tới chợ bán buôn ở phía Bắc mà mua cho rẻ”.
Bình Luận (0)
Comment