Chàng Rể Trường Sinh

Chương 140

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ. Quản lý Trần, ông cũng không xem xem hắn ta là cái ngữ gì. Ông cho rằng hắn ta mua nổi quần áo ở tiệm của ông sao?”, người phụ nữ trung tuổi hắng giọng. Bà ta cười lạnh lùng với vẻ mặt coi thường. “Đừng đợi đến lúc cậu ta không trả nổi tiền, quản lý Trần lại tự dày vò mình”.  

Nghe vậy, quản lý trung tâm thương mại thay đổi hẳn sắc mặt. Ông ta liếc Đinh Dũng một lượt từ đầu đến chân. Trong ánh mắt của ông ta rõ cái vẻ hoài nghi. Thực ra ông ta thấy cách ăn mặc của Đinh Dũng không giống như một công tử con nhà giàu. Lẽ nào cậu ta thật sự chỉ lấy mình ra để làm trò cười?  

“Cậu thanh niên này, tôi hy vọng cậu…”, quản lý trung tâm thương mại có không mấy vui vẻ. Lúc ông ta định lên tiếng muốn bảo Đinh Dũng đặt tiền thì nào ngờ Đinh Dũng lại khoát tay, nói: “Ông không phải lo. Ông có thể tính xem tổng cộng hết bao nhiêu tiền, sau đó quẹt thẻ của tôi là được. Chúng ta làm việc nhanh chóng”.  

“Được, được”, nghe anh nói vậy, sắc mặt của quản lý trung tâm thương mại dịu hẳn lại. Ông ta vội nói với người bán hàng. “Mau đi kiểm số lượng”.  

“Cậu ngồi đây đợi một lát nhé, tôi tính tiền cho cậu ngay đây”, nói xong, quản lý trung tâm thương mại lập tức mở trên máy tính ở quầy thu ngân, bắt đầu tính tiền.  

Advertisement

Gian hàng này có biết bao nhiêu hàng tồn kho đều được lưu trữ cả trong máy tính này, cho nên chẳng mấy chốc mà ông quản lý kia đã có thể tính ra được giá cả của tất cả quần áo ở đây.   

“Thưa cậu, tôi đã xong cả rồi. Trừ mấy bộ quần áo mà cậu bảo lựa ra kia thì giá tiền của những bộ quần áo còn lại tổng cộng là sáu trăm nghìn tệ. Giảm giá cho cậu mười hai phần trăm”, ông ta nhìn Đinh Dũng tươi cười. Nếu như đình Dũng trả số tiền này thì sẽ không sao. Nhưng nếu như Đinh Dũng lấy ông ta ra làm trò cười thì ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đinh Dũng.  

Nghĩ tới đây, ánh mắt của ông ta trông sắc lạnh hẳn và đương nhiên ánh mắt đó đã lọt vào mắt Đinh Dũng. Thế nhưng anh cũng không mấy quan tâm, anh chỉ thấy hơi bất ngờ với con số này thôi. Đinh Dũng nói với quản lý trung tâm thương mại: “Ông quẹt thẻ này”.  

“Vâng, xin cậu đợi một lát”, ông ta nheo mắt cười, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong tay đình Dũng. Chỉ có điều ông ta hơi cau mày. Mua đồ với số tiền vài trăm nghìn nhân dân tệ mà quét thẻ tín dụng sao?  

Chưa nói đến vấn đề về lãi suất. Trong tấm thẻ này có số tiền lớn đến vậy sao? Tên này không phải là đang làm trò cười thật đấy chứ? Sắc mặt ông ta tối sầm lại nhưng ông ta vẫn cố cười hỏi: “Cậu chắc chắn muốn quẹt thẻ tín dụng chứ?”  

“Thẻ tín dụng? Cậu đang đùa đấy à? Trong thẻ tín dụng của cậu có số dư lớn đến vậy sao?”, thấy Đinh Dũng nói muốn quẹt thẻ tín dụng, người phụ nữ trung tuổi kia tự nhiên bật cười lạnh lùng.   

Cho dù là một người có ra thế khủng với bà ta thì trong thẻ tín dụng không thể có số dư lớn đến như vậy. Kể cả là chồng bà ta có một công ty quy mô không hề nhỏ, cá nhân ông ta cũng sở hữu hàng trăm triệu nhân dân tệ, thế nhưng trong thẻ tín dụng chẳng qua cũng chỉ có hai trăm nghìn tệ mà thôi.  

“Thẻ tín dụng của tôi có số dư lớn đến như vậy hay không, cứ quẹt đi là biết”, Đinh Dũng cau mày nhìn người phụ nữ trung tuổi. “Nếu trong thẻ tín dụng của tôi có số dư lớn như vậy thì bà sẽ như thế nào nhỉ?”  

“Hừ, cậu cứ tiếp tục chém gió đi. Tôi xem cậu còn chém gió được đến bao giờ”, bà ta quay đầu sang một bên, vẻ mặt khó chịu. “Cái ngữ đói rách như cậu có được cái thẻ tín dụng với con số một trăm nghìn nhân dân tệ đã là không tồi rồi. Nếu như cậu còn có thể chi trả với con số sáu trăm nghìn nhân dân tệ, giờ tôi quỳ xuống gọi cậu một tiếng bằng ông”.  

“Được thôi”, Đinh Dũng gật đầu không do dự.  

“Còn nếu như cậu không quẹt nổi số tiền sáu trăm nghìn nhân dân tệ thì lập tức quỳ xuống gọi tôi tiếng bà cô, sau đó thì cút khỏi đây cho tôi”, bà ta càng nói càng khó chịu.  

“Quẹt đi thôi”, không quan tâm tới bà ta, Đinh Dũng nói với quản lý trung tâm thương mại.  

Quản lý kia thấy Đinh Dũng thì cau mày nhưng vẫn gật đầu, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng nói: “Đi quẹt thẻ đi”.  

“Vâng”, nhân viên bán hàng lấy máy pos quẹt thẻ ra, hít vào một hơi thật sâu.  

“Hừ, tôi xem cậu còn có thể khoe khoang đến lúc nào”, người phụ nữ trung tuổi hắng giọng nhưng trong lòng bà ta lại hết sức căng thẳng. Nếu như Đinh Dũng có thể quẹt một số tiền lớn như vậy thì bà ta rõ ràng mất mặt rồi.  

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không dám thở mạnh. Duy chỉ có Viên Thiếu Hạo đứng ngoài, không đưa mắt đi đâu, cứ thế nhìn chằm chằm  chiếc thẻ tín dụng đen trong tay người nhân viên bán hàng. Mặc dù cậu ta không biết về chiếc thẻ tín dụng này nhưng lại có cảm giác rằng nó có giá trị rất lớn.  

Thời gian cứ thế trôi đi từng phút một. Máy quẹt thẻ vang lên âm thanh.   

Bình Luận (0)
Comment