Chàng Rể Trường Sinh

Chương 177

“Tôi mua cả, không cần phải nói lại với tôi lần thứ hai được không?”, Đinh Dũng không muốn tính toán với cô ta. “Cô không phải muốn ăn quầy này sao? Là cô tự ăn hay tôi đút cho cô ăn?”  

“Ha ha, anh đừng có đùa, cái quầy này thì ăn làm sao?”, cô quản lý kia sững người rồi khoát tay ái ngại nói.  

“Hừ”, Đinh Dũng hắng giọng, không để ý đến cô ta nữa mà chỉ đi dạo xung quanh một vòng.  

Thấy thích món đồ nào anh liền chỉ vào và cho người lấy ra gói nó lại, cuối cùng anh cũng đã mùa lên tới hai, ba mươi món đồ.  

Lúc này cô nhân viên bán hàng mới dẫn một người đàn ông trung tuổi đi tới.  

“Giám đốc, đây chính là vị khách mà tôi nói ạ. Anh ấy muốn mua bảo vật trong cửa tiệm của chúng ta”, thấy Đinh Dũng, cô nhân viên bán hàng lập tức giơ tay giới thiệu với giám đốc.  

Advertisement

Người đàn ông trung tuổi nghe vậy thì gật đầu, ông ta liếc nhìn Đinh Dũng một lượt cười nói: “Chào cậu, tôi là giám đốc ở đây. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu không?”  

Mặc dù nghe ông ta nói như vậy nhưng anh không khỏi cau mày. Rõ ràng vừa rồi anh cũng đã nói là muốn mua ba thứ này, giờ lại hỏi lại.  

“Các ông còn muốn tôi nói mấy lần nữa. Tôi muốn mua mấy thứ làm bằng vàng này. Có phải các ông không muốn bán không?”, nghĩ vậy, Đinh Dũng liền nói to hơn, chỉ vào tủ quầy.  

Nghe Đinh Dũng hỏi, giám đốc cửa hàng vội khoát tay, cười ái ngại, nói: “Xin lỗi cậu, cậu muốn mua ba món đồ này phải không?”  

“Xin mời cậu đi bên này, tôi tới tính tiền cho cậu”, ông giám đốc không tỏ ra tức giận. Ông ta dẫn Đinh Dũng tới trước quầy bán hàng, lấy máy tính ra tính. “Ba món này có giá lần lượt là 350 triệu tệ, 670 nghìn tệ, 23 nghìn tệ, giảm giá cho cậu thì còn tổng cộng bốn trăm triệu nhân dân tệ”.  

Advertisement

“Còn mấy thứ này nữa”, Đinh Dũng chỉ vào một cái túi có tới hai, ba mươi món đồ bằng vàng khác.  

Thấy cái túi này, giám đốc kia hơi đổi sắc mặt, lập tức cung kính nói: “Vâng, tôi tính liền đây”.  

“Tính xong thì quẹt thẻ cho tôi”, Đinh Dũng gật đầu.  

“Tiểu Ni, mau làm một số giấy tờ cho anh ấy”, ông giám đốc nói với cô chủ quản lý.  

Nghe vậy, cô ta lập tức gật đầu, vui vẻ lấy thẻ ngân hàng của Đinh Dũng định đi quẹt thì cô nhân viên kia mới nhìn với vẻ ấm ức nhưng không dám làm sai lời giám đốc.  

Thế nhưng lúc này Đinh Dũng lại chỉ vào cô nhân viên bán hàng: “Đợi đã, đưa thẻ cho cô ấy, mấy món đồ này tính thành tích cho cô ấy”.  

“Hả, cô ấy chỉ là thực tập sinh, tiếp đãi không chu đáo…”, cô quản lý kia liếc nhìn sang giám đốc.  

Có điều bọn họ còn chưa lên tiếng giải thích thì Đinh Dũng đã cau mày: “Vốn dĩ cô ấy đón tiếp tôi, vậy tính thành tích cho cô ấy thì có gì sai? Nếu không thì tôi không mua nữa”.  

“Kim Châu bao nhiêu tiệm vàng, tôi cũng không nhất thiết phải mua ở đây”, Đinh Dũng nói.  

“Vâng”, giám đốc kia gật đầu bất lực nói: “Tiểu Ni, đưa cho cô ấy”.  

Cô quản lý kia mày tức tối hẳn. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này cô ta hối hận cũng đã muộn.  

Chẳng mấy chốc, ông giám đốc đã tính xong tiền, sau khi quẹt thẻ, Đinh Dũng nói với ông ta: “Giúp tôi gửi món đồ này đến nhà họ Hàn, đích thân ông cố Hàn ký nhận mới được”.  

“Nhà họ Hàn? Nhà họ Hàn nào cơ?”, ông ta sững người hỏi lại.  

“Kim Châu này còn có nhà họ Hàn nào nữa, tập đoàn Hàn Thị”, Đinh Dũng cau mày đáp.  

“Ồ, tôi nhớ ra rồi”, ông giám đốc vỗ ngực, bộ dạng ngạc nhiên thấy rõ. “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không để thất lạc đồ”.  

Sau đó, Đinh Dũng tới một tiệm vàng khác mua những món đồ có quy cách gần giống như vậy và yêu cầu bọn họ gửi đi.  

Thậm chí Đinh Dũng còn bỏ ra rất nhiều tiền mua về hai trăm thỏi vàng làm sính lễ, gửi cả tới nhà họ Hàn. Ngày mừng thọ ông lão Hàn, anh phải cho mọi người biết được Hàn Phương Nhiên không phải lấy một tên bỏ đi. Anh phải khiến cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời.  

Chẳng mấy chốc mà từng tiệm vàng đã lần lượt cử người đem đồ tới nhà họ Hàn. Ngân hàng phát triển Kim Châu cũng cử người áp tải vận chuyển hai trăm thỏi vàng tới nhà họ Hàn.  

Nhà họ Hàn lúc này đã có người thu xếp dọn dẹp sân vườn vì tiệc mừng thọ nhất định sẽ có nhiều người tới chơi cho nên cần chuẩn bị trước.  

“Gia chủ, gia chủ, có người tới, nói là phải gặp ông ạ”, quản gia hoang mang chạy vào sân nói với Hàn Tông Khôn còn đang uống trà.  

Bên trong nhà tổ có không ít người đang ở đây, con cháu Hàn Tông Khôn cũng đều có mặt, nghe vậy thì ông lão chợt sững người, đứng dậy, hỏi: “Là ai?”  

“Hình như là người của tiệm vàng”, quản gia trả lời.  

Hàn Tông Khôn nghe xong thì không khỏi bất ngờ. Người của tiệm vàng tìm mình làm gì?  

“Bố, có phải bố mua gì đó không?”, Hàn Thành Phú tò mò.  

Hàn Tông Khôn lắc đầu nhìn ra ngoài: “Không thể nào, bố mua gì thì phải có ấn tượng chứ. Bảo bọn họ vào đi”.  

“Vâng”, quản gia lập tức lui ra.  

Vừa vào cửa, người đàn ông mặc đồ âu đã đưa ra một tờ hoá đơn, nói: “Một cây trâm vàng cánh phượng, một bộ bát đũa bằng vàng khắc hình rồng phượng, một bộ bàn tính vàng…”  

Người đàn ông mặc đồ âu nói đến đâu, từng món đồ đều được mang vào bên trong nhà họ Hàn, bày trên cái bàn bên cạnh khiến người ta phải hoa mắt.  

Tổng cộng hơn hai mươi món đồ bằng vàng, mỗi món đồ có giá trị vô cùng đắt đỏ, đặc biệt là cây trâm cánh phượng kia, chỉ cần nhìn là biết đó là vật hết sức quý giá rồi.  

“Những thứ này không phải chúng tôi mua mà”, Hàn Tông Khôn giật mình ngạc nhiên.  

Những người còn lại cũng đứng dậy tỏ vẻ khó hiểu.  

“Đây là do một khách hàng mua nói rõ là mang đến nhà họ Hàn”, nghe Hàn Tông Khôn hỏi, nhân viên nam mặc đồ âu giải thích.  

Nhìn những món đồ này có thể nhận ra đều là những sính lễ thời xưa khi nam nữ kết hôn được nhà trai tặng cho nhà gái. Lẽ nào có thiếu gia công tử nào đó thích cô bé nào đó trong nhà họ Hàn?  

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng thông báo: “Tiệm vàng Long Phụng tới, một cây lược vàng như ý cát tường, một cây kim tiền chiêu tài tấn bảo…”  

“Ngân hàng phát triển Kim Châu tới, hai trăm thỏi vàng…”
Bình Luận (0)
Comment