Chàng Rể Trường Sinh

Chương 184

“Hoá ra là Viên thiếu gia”, Đinh Dũng nhếch miệng, chăm chú nhìn Viên Thiếu Khang.  

“Anh Đinh, lâu rồi không gặp”, điều khiến Đinh Dũng phải bất ngờ đó chính là khuôn mặt Viên Thiếu Khang lại không hề tỏ ra do dự, hắn nhếch miệng nhìn Đinh Dũng. “Không ngờ người đứng sau anh lại là chủ tịch Kim, chẳng trách”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Tên này sao lại có vẻ khác thường thế nhỉ, giống như biến thành người khác vậy.  

“Ha ha, Viên thiếu gia tới đây mà không đón tiếp từ xa, thật thất lễ quá”, thấy Viên Thiếu Khang đến, có một người lập tức đi tới, có lẽ là người trong ban tổ chức của buổi đấu giá.  

Còn Phùng Tử Kính lại chắp tay, nói: “Viên thiếu gia, anh đến thật đúng lúc, tổng giám đốc Kim dẫn người muốn chiếm chỗ, anh xem thế nào?”  

“Tôi không phải nói rồi sao?”, Viên Thiếu Khang nhếch miệng cười nhạt, quay đầu nhìn sang Đinh Dũng. “Tổng giám đốc Kim đương nhiên có thể ngồi ở đây nhưng kẻ nô bộc mà đòi ngồi đây thì há chẳng phải là làm quá sao?”  

Advertisement

“Nếu như chúng ta ai cũng dẫn mười người làm đến thì vị trí này liệu có đủ không?”, Viên Thiếu Khang nói rất thản nhiên nhưng đến tai Kim Tư Kỳ lại khiến cô khó chịu.  

“Anh Đinh không phải người làm của tôi”, Kim Tư Kỳ cau mày hắng giọng.  

Lúc này giọng nói của cô tỏ rõ sự lạnh lùng. Bị mấy tên này cùng công kích, Kim Tư Kỳ đương nhiên không thể giữ bình tĩnh hơn được.  

“Ồ? Không phải sao?”, Viên Thiếu Khang mỉa mai nhìn sang Đinh Dũng. “Nếu không phải thì sao anh ta lại vào đây được?”  

Advertisement

“Anh có giấy mời không?”, hắn ta dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đinh Dũng.  

Mặc dù Đinh Dũng đã từng làm những việc kinh thiên động địa nhưng quần áo anh mặc trên người vẫn là những bộ quần áo trước kia của Đinh Dũng cũ, lúc này những người xung quanh nhìn cách ăn mặc của Đinh Dũng thì bắt đầu bàn tán xôn xao.  

“Đề nghị anh đưa thiệp mời ra”, nghe vậy, người phụ trách trong ban tổ chức nhìn Đinh Dũng cau mày nói. “Tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ kiểm tra mỗi một người để tránh có kẻ trà trộn vào gây rắc rối, mong anh hợp tác”.  

“Tôi không có giấy mời”, Đinh Dũng thản nhiên nói.  

“Đợi đã, anh Đinh là bạn tôi”, Kim Tư Kỳ lập tức lên tiếng.  

“Nói vậy thì cậu ta chính là người mà chủ tịch Kim dẫn tới?”, người phụ trách trong ban tổ chức cau mày hỏi lại.  

Kim Tư Kỳ không hề phủ nhận, cô nhìn người này: “Tôi không biết các anh đã mời những ai nhưng nếu như hai chúng tôi không thể ngồi đây thì tôi cũng không tham gia buổi đấu giá này nữa”.  

Nghe vậy, người phụ trách kia thay đổi hẳn sắc mặt còn Phùng Tử Kính lại cuống lên. Hắn ta muốn nhằm vào Đinh Dũng và Tống Long nhưng bây giờ khác gì lại đang đuổi Kim Tư Kỳ đi chứ?  

“Haiz, chủ tịch Kim, tôi…”, Phùng Tử Kính khoát tay, vừa định giải thích thì cô gái ở bên cạnh hắn lên giọng. “Cô muốn tham gia thì tham gia, cô tưởng rằng ở đây thiếu cô thì không được chắc?”  

Bốp! Phùng Tử Kính tối sầm mặt lại, cứ thế vung tay bạt cho cô gái kia một bạt, gằn lên: “Cô im miệng cho tôi, sao có thể nói với chủ tịch Kim những lời như thế hả?”  

“Vâng!”, bị Phùng Tử Kính giáng cho cái bạt, cô gái kia bụm mặt sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.  

“Thôi bỏ đi, chúng ta đi”, Đinh Dũng lắc đầu nói. “Người ta đã không hoan nghênh thì chúng ta cũng không cần phải làm khó họ”.  

Nói rồi, Đinh Dũng đi ra ngoài trước, còn Kim Tư Kỳ và Tống Long vội đi theo sau.  

“Tên này cũng biết diễn lắm, cũng không xem xem mình đang đứng ở đâu, bớt đi hắn cũng chẳng nhằm nhò gì”, thấy ba người phía Đinh Dũng bỏ đi, có người lắc đầu coi thường.  

Mặc dù bất động sản Đỉnh Kim là tập đoàn dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản nhưng nhà họ Viên cũng có thể tranh giành vị trí đó. Hiện giờ bọn họ cũng chẳng qua lại với Kim Tư Kỳ nên cũng chẳng sợ Kim Tư Kỳ nghe thấy.  

Thực ra thì Kim Tư Kỳ cũng chẳng coi bọn họ ra gì. Đinh Dũng đã nói không tham gia thì bỏ đi thôi, ngoài việc cảm thấy có đôi chút bất bình ra thì cô cũng không thấy tức tối gì.  

Đúng lúc này có một đám người đi từ cửa vào, thấy Đinh Dũng thì vội tiến lên.  

“Anh Đinh cũng ở đây sao?”, người đến chính là Trương Bồi Sơn. Hắn dẫn theo cả toán người đi vào cùng với bố hắn là Trương Thiệu Thích.  

Đinh Dũng gật đầu nhìn sang Trương Thiệu Thích, cười nói: “Ông Trương, lâu rồi không gặp”.  

“Cậu Đinh, lâu rồi không gặp”, Trương Thiệu Thích nhanh chóng giơ tay ra bắt tay với Đinh Dũng. Từ sau lần trước Đinh Dũng giúp con trai ông ta là Trương Bồi Sơn giành lấy địa bàn phía quán bar Khuynh Thành, ông ta vẫn luôn ngưỡng mộ Đinh Dũng, lúc này thấy Đinh Dũng, ông ta đương nhiên không dám chậm trễ. “Mọi người đang…?”  

“Người ta không hoan nghênh chúng tôi, đuổi chúng tôi đi”, Kim Tư Kỳ khoát tay bất lực. “Người ta nói có chúng tôi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì”.  

“Ồ, có việc này sao?”, Trương Thiệu Thích cau mày.  

Lúc này người phụ trách buổi bán đấu giá đi đến, anh ta chắp tay cung kính cười nói với Trương Thiệu Thích: “Ông Trương tới mà chưa đón tiếp được từ xa, thật ngại quá”.  

“Chủ tịch Kim nói có phải không?”, thấy Trương Thiệu Thích không quan tâm đ ến mình, anh ta liền nhìn sang Đinh Dũng hỏi.  

Đinh Dũng nhướng mày, cười nói: “Tôi thấy buổi bán đấu giá nhỏ này cũng chẳng có gì hay ho mà tham gia, chi bằng đi uống tách trà nói chuyện, tránh lãng phí thời gian”.  

“Hừ, cậu cũng thật biết diễn, buổi bán đấu giá của chúng tôi nhỏ sao? Cậu là người đầu tiên dám nói thế đấy, đúng là ngông cuồng”, người phụ trách bật cười.  

Nói rồi, người này chợt quay sang chắp tay với Trương Thiệu Thích, nói: “Trương lão đại, mời ông vào trong”.  

“Thôi bỏ đi”, nào ngờ Trương Thiệu Thích lại khoát tay chắp tay ra sau nói. “Cậu Đinh đã nói vậy thì ở đây cũng chẳng thú vị gì”.  

“Hay là tôi chủ trì, chúng ta tới quán trà ngồi? Cậu Đinh thấy sao?”, Trương Thiệu Thích bật cười nhìn sang Đinh Dũng.  

Cách làm của Trương Thiệu Thích rõ ràng là nể mặt Đinh Dũng, đến Kim Tư Kỳ cũng phải quay sang nhìn Trương Thiệu Thích lâu hơn chút nữa. Kim Tư Kỳ cũng đã từng nghe danh tiếng ông ta, biết ông ta là nhân vật lão đại có thế lực trong thế giới ngầm ở Kim Châu, không ngờ đến ông ta cũng phải khách khí như vậy với Đinh Dũng.  

“Ông Trương, ông có ý…”, người phụ trách kia tái mét mặt.  

“Vậy thì tốt, vừa hay tôi có một số chuyện muốn nói với ông”, Đinh Dũng bật cười, đương nhiên biết Trương Thiệu Thích nể mặt mình.  

Mặc dù anh không cần người khác phải nể mặt mình nhưng dù gì anh và Trương Bồi Sơn cũng có quen biết, vả lại anh còn định thông qua nhà họ Trương để kiểm soát thế lực trong thế giới ngầm ở Kim Châu.
Bình Luận (0)
Comment