Chàng Rể Trường Sinh

Chương 260

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Dũng áp sát người xuống ngựa. Đạn cứ thế bay qua bên người anh. Đinh Dũng khéo léo né người, những viên đạn kia như thể có thêm mắt vậy, cứ thế sượt qua người anh nhưng chưa viên nào bắn trúng anh.  

Cảm nhận được tiếng gió bên tai, Đinh Dũng thở phào một hơi. Những người này đã không đuổi kịp anh nữa.   

Sau hơn nửa đêm, Đinh Dũng cưỡi con ngựa đang thở phì phò tới dưới gốc cây vì giá lạnh mà nứt nẻ, chỉ còn lại vỏ cây đen xì.  

Tối đó, Đinh Dũng đi tìm mấy người phía Tư Thần Phi nhưng vì trời tối, lại thêm gió tuyết nên chẳng thấy được vết tích của bọn họ. Tìm cả tối mà không có được manh mối.  

“Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi đã, cứ tới thành Phổ Lôi Nhĩ, tới đó nhất định tìm được bọn họ”, nghĩ vậy, Đinh Dũng lập tức nhảy xuống ngựa, dắt con ngựa tới gốc cây.  

Mặc dù cái cây này đã khô nhưng tán cây rộng lớn, có thể miễn cưỡng che bớt được gió tuyết. Sau khi buộc con ngựa vào thân cây, Đinh Dũng mới ngồi khoanh chân dưới gốc cây.  

Linh lực bên trong cơ thể anh di chuyển, Kim Đan cũng cứ thế di chuyển qua lại trong vùng Đan Điền. Một luồng ánh sáng phát ra từ trong cơ thể Đinh Dũng, bao lấy cơ thể anh. Luồng linh lực xuất hiện, thoát từ trong cơ thể Đinh Dũng ra ngoài, trở thành một phần tử trong dòng suối không ngừng cuộn trào trong kinh mạch.  

Một đêm trôi qua rất nhanh. Ngày hôm sau, gió nhẹ hơn một chút nhưng tuyết vẫn rơi. Đinh Dũng lúc này mới hiểu ra vì sao Tư Thần Phi đối mặt với tuyết lớn mà sốt ruột bất an. Gió tuyết ở Bắc Cảnh quả nhiên không bình thường. Rơi một đêm dài mà không hề có dấu hiệu ngưng.  

Đinh Dũng bất lực, đành xác định phương hướng xong thì cưỡi ngựa đi vào làn mưa tuyết.  

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. Cũng may Đinh Dũng có chiếc túi đựng đồ, bên trong đựng được rất nhiều đồ, nếu không thì con ngựa này của anh cũng sẽ chết vì đói và mệt giữa thời tiết khắc nghiệt này rồi.  

Mãi tới sau nửa tháng, Đinh Dũng mới tới được thành phố địa giới của Bắc Cảnh, thành Phổ Lôi Nhĩ.  

Thành Phổ Lôi Nhĩ không hổ là thành phố trung tâm địa giới của Bắc Cảnh, cũng là một trong hai thành phố lớn nhất ở đây. Diện tích của nó to hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với một thành trì ở Giang Bắc.  

Những bức tường bằng đá xanh xám cao mười mấy mét là tuyến phòng ngự đầu tiên của thành. Trên tầng gạch xanh đó là từng vết dấu tích được viết đầy trong truyền thuyết.   

Thấy bức tường vừa lạ vừa quen đó, Đinh Dũng không khỏi suy tư. Anh không nhớ rõ từ bao giờ mình tới thành Phổ Lôi Nhĩ. Bên trong này không hề hủ bại giống những thôn bản nhỏ bên ngoài. Ở đây toàn những toà nhà chọc trời, các kiến trúc rực rỡ đủ màu sắc, không hề kém so với Giang Bắc.  

Thế nhưng người ở đây đi lại chủ yếu bằng ngựa, cũng có một vài người đi xe trượt tuyết thế nhưng người có thể đi xe trượt tuyết chỉ cần nhìn là biết không phải người tầm thường.  

Địa giới Bắc Cảnh rất đặc biệt, quanh năm đều là mùa đông cho nên ở đây lương thực không những sản lượng thấp mà nơi này lại không phù hợp xây dựng nền giao thông hiện đại, ngược lại ngựa lông dài lại trở thành công cụ đi lại được ưa chuộng nhất nơi đây.  

Ở nền tuyết dày đến cả tấc thế này mà lái xe thì rõ ràng là một việc không hề ổn rồi.  

“Chuồng ngựa?”, dắt con ngựa đi vào thành Phổ Lôi Nhĩ, trong lòng Đinh Dũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hoặc có thể vì tiện để ngựa đi lại nên đường ở đây rộng một cách bất ngờ. Anh thấy những nơi khác trong thành phố đều không sản xuất hay có khu công nghiệp gì, đó là vì để đất cho những con ngựa lông dài này.  

Trên một tấm bảng còn viết bốn chữ ngoằn nghoèo: “Chuồng ngựa Bình An”.  

“Chào cậu, cậu muốn gửi ngựa sao?”, Đinh Dũng còn chưa vào trong đã có một người đàn ông mặc quần áo vải thô đi tới, cười nói: “Chuồng ngựa Bình An của chúng tôi là chuồng ngựa gần đây nhất, ở đây không những không gian sạch đẹp mà còn đảm bảo ngựa của cậu không bị đói”.  

“Một ngày chỉ cần mười tệ là ngựa của cậu sẽ được phục vụ trong hai mươi tư tiếng đồng hồ”, nói rồi, người đàn ông mở chuồng ngựa ra.  

Đột nhiên, một loại mùi chỉ có trên ngựa lông dài bốc lên. Mùi này bình thường có thể khó cảm nhận được nhưng một khi quá nồng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu. Đinh Dũng lúc này cũng vậy, ngửi thấy mùi này mà suýt buồn nôn.  

“Chỉ cần mười tệ một ngày sao?”, Đinh Dũng sững người.  

“Không sai, cậu giao ngựa cho tôi là được. Cầm lấy cái này đi làm thủ tục giấy tờ”, người đàn ông cầm lấy dây thừng ngựa, sau đó rút ra một cái tem đánh dán trên tai ngựa rồi đưa cho Đinh Dũng một tấm gỗ, có lẽ là để đảm bảo đã gửi ngựa.  

Sau khi làm xong thủ tục, Đinh Dũng thấy hơi ngỡ ngàng. Anh phát hiện tất cả mọi thứ ở đây đều rất rẻ, đặc biệt là…vừa rồi có người vì có người muốn gửi con ngựa một ngày mà trả giá gần cả nửa tiếng đồng hồ.  

Có điều Đinh Dũng cũng không nghĩ nhiều. Sau khi rời khỏi chuồng ngựa, anh tìm một khách sạn gần đó và phát hiện ở đây có sóng điện thoại. Anh vội sạc pin điện thoại.  

Không lâu sau đó, chiếc điện thoại sáng lên.  

Ting, ting…  

Chẳng mấy chốc, không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, tin nhắn dồn dập đổ về điện thoại khiến điện thoại Đinh Dũng kêu lên liên hồi.  

Một lúc sau điện thoại mới hiện màn hình chờ. Đinh Dũng vội mở tin nhắn ra, xem xem trong nửa tháng trời có những ai liên hệ với mình.  

Sau khi mở tin nhắn, Đinh Dũng mới cau mày. Tin nhắn đầu tiên đập vào mắt anh chính là của Hàn Phương Nhiên: “Đinh Dũng, nhận được tin nhắn lập tức trả lời em. Thành phố Kim Châu loạn rồi”.  

Sau đó Đinh Dũng lại tiếp tục xem những tin nhắn khác. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà đã có bốn, năm mươi tin nhắn. Phần lớn đều là của Hàn Phương Nhiên gửi tới, và còn một số tin nhắn của Kim Tư Kỳ. Nhưng điểm chung đều đề cập đến thành phố Kim Châu sắp loạn rồi.  

Thế nhưng cụ thể loạn về vấn đề gì thì không thấy nói đến.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng bất giác cau mày. Anh mới rời khỏi thành phố Kim Châu chưa lâu mà sao có thể loạn được? Vả lại nghĩ tới gian khổ trong nửa tháng trời nay, trong lòng Đinh Dũng chợt nặng nề hơn. Cho dù giờ có quay về cũng phải mất không ít thời gian.  

Thế là Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, vừa cầu cho Hàn Phương Nhiên không gặp phải chuyện gì, vừa gọi điện cho cô.  

Tút, tút, tút…  

Điện thoại kêu nhưng không ai bắt máy.  

Bình Luận (0)
Comment