*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Uyển bị Đinh Dũng bóp cổ thì mặt mày tái mét. Từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều, chưa bao giờ gặp phải một người thế này, không chỉ thể hiện thái độ không tôn trọng mà thậm chí còn đụng tay đụng chân với cô ta.
“Anh dám giết tôi? Một khi bố tôi biết được là do anh làm thì cho dù có xuống Hoàng Tuyền cũng không tha cho anh. Đến cả nhà họ Phùng kia cũng phải chôn theo anh”, Lý Uyển nghiến răng không chịu khoan nhường.
Cả Bắc Cảnh này đẳng cấp phân định rạch ròi. Trong thành Phổ Lôi Nhĩ lại càng rạch ròi hơn. Mười gia tộc hạng nhất, mặc dù cũng rất mạnh nhưng so với tứ đại gia tộc thì bọn họ hãy còn kém xa. Chỉ một nhà họ Phùng cỏn con không đáng để nhà họ Lý coi trọng.
“Cô cho rằng việc này sẽ được đồn ra ngoài sao?”, Đinh Dũng nheo mắt hắng giọng: “Trước đó mọi người đều thấy nhà họ Trương ra tay với cô, cho dù cô chết thì bố cô cũng sẽ đoán là nhà họ Trương làm thôi”.
Vốn dĩ Lý Uyển mặt mày hãy còn lạnh lùng nhưng nghe Đinh Dũng nói xong thì cứng đơ người. Cô ta nghiến răng hắng giọng: “Rốt cục anh muốn biết gì?”
Advertisement
“Các cô tới đây rốt cục có mục đích gì?”, Đinh Dũng nhìn thẳng vào Lý Uyển mà hỏi.
Nghe vậy, Lý Uyển thẫn thờ, sau đó thì cau mày hỏi lại: “Nhà họ Phùng các anh đến đây có mục đích gì?”
Đinh Dũng nghe câu này xong thì liền hiểu ra vấn đề. Nhà họ Phùng phái người tới đây là vì có được dị quả, có điều Đinh Dũng lại không tin một đại gia tộc như nhà họ Lý lại cần phái người tới đây để tìm những dị quả tầm thường này.
Advertisement
“Trừ phi những dị quả này có sức hấp dẫn đặc biệt với bọn họ”, Đinh Dũng đoán ra được gì đó, nhếch miệng mỉa mai: “Lần này cô đến đây vì Thiên Thần Quả gì đó?”
Đinh Dũng dứt lời, Lý Uyển lập tức nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt khó tin như thể muốn nói làm sao anh biết được?
Lần này Lý Uyển tới đây quả thực là vì Thiên Thần Quả. Trước đó mặc dù cô ta đã ăn Thiên Thần Quả và có được Thiên Nhãn Thần Thông nhưng Thần Thông này lại có hạn chế, vì vậy bố của Lý Uyển đã đoán ra được có lẽ Thần Thông không được vẹn toàn. Nếu ăn thêm một Thiên Thần Quả nữa thì có thể có cơ hội tu phục.
Có điều những điều này đều chỉ là đoán mà thôi. Lần này Lý Uyển tới đây chính là muốn tìm một Thiên Thần Quả. Nếu như có thể tiến hoá thêm lần nữa thì càng tốt. Cho dù không thể tiến hoá mà có thể hoàn thiện Thiên Nhãn Thần Thông cũng là việc rất tốt rồi.
“Xem ra quả nhiên là như vậy”, Đinh Dũng bật cười, nới lỏng tay ở cổ Lý Uyển rồi đi về phía xa, điềm tĩnh nói: “Dẫn tôi tới chỗ Thiên Thần Quả sinh trưởng”.
“Không thể nào. Anh cũng có ý định lấy Thiên Thần Quả? Thiên Thần Quả là gốc rễ căn cơ của nhà họ Lý chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết”, thấy Đinh Dũng không hề có ý định dừng bước, cô ta nhìn ngó xung quanh rồi chẳng biết phải làm gì nên quyết định đi theo.
Hiện giờ trong núi vô cùng nguy hiểm, thực lực của cô ta còn chưa khôi phục, ở trong ngọn núi Phổ Lôi Nhĩ bốn bề nguy hiểm thế này một khi gặp phải Tuyết Quái thì về cơ bản là không có khả năng sống sót.
Cảm nhận được bóng hình sau mình, Đinh Dũng nhếch miệng cười. Một cô tiểu thư cao ngạo như Lý Uyển thì phải dùng cách này mới khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, khu rừng chìm trong yên ắng không phải vì Tuyết Quái ít đi mà vì Đinh Dũng dựa vào khả năng cảm nhận nhạy bén của mình nên có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tuyết Quái, anh cứ thế đi cung đường né tránh sự xuất hiện của chúng.
Trời dần tối, thời gian một ngày cứ thế trôi đi. Đến tối, Đinh Dũng dựa vào một gốc cây, lấy đồ ăn trong túi đựng đồ đã chuẩn bị từ trước ra để đệm vào cái bụng đói của mình.
Ục, ục …Lý Uyển đứng bên chốc chốc lại liếc sang Đinh Dũng. Cái bụng đói của cô ta cứ thế biểu tình. Mọi thức ăn dự trữ cô ta mang đi đều đã mất sạch khi cô ta bỏ trốn, thế nhưng cô ta lại không tiện xin đồ ăn từ Đinh Dũng, chỉ có thể hắng giọng mà thôi.
Đinh Dũng thấy vậy thì thầm cười nhưng không chủ động đưa đồ ăn cho Lý Uyển mà ăn xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Theo như những gì mà Lý Uyển nói trước đó thì mấy gia tộc ở đây đều có con đường riêng cho mình, do vậy mà theo lẽ thường thì khả năng bọn họ đụng mặt là rất khó.
Thế nhưng nếu như có người mưu đồ chiếm lợi ích của gia tộc khác thì cũng không phải không thể, có điều mấy năm nay vẫn chưa từng xuất hiện cảnh này.
Nếu vậy thì muốn tìm được Kim Vô Đạo lại càng khó hơn nhiều. Đinh Dũng thầm nghĩ nếu như không thể gặp mấy người phía Kim Vô Đạo ở đây thì khi ra ngoài, anh phải để lộ thân phận để Kim Vô Đạo chủ động tìm mình rồi.
Thời khắc buổi tối thường trôi qua rất nhanh. Trời càng lúc càng tối, ánh trăng bị tán cây che mất, chỉ rọi ánh sáng hắt hiu xuống mặt đất.
Lý Uyển dựa vào cái cây cách Đinh Dũng không xa. Kể cả là cơ thể mệt mỏi vì bị dày vò cả ngày nhưng cô ta vẫn giữ trạng thái cảnh giác, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi quan sát xung quanh.
Mãi tới khi trời sáng, Lý Uyển mới buồn ngủ không mở nổi mắt, cô ta buông lơi cảnh giác, dựa vào cây ngủ một giấc.
Đinh Dũng ngồi khoanh chân dưới gốc cây cứ thế tu luyện Thánh Tâm Quyết. Linh khí ở đây dày đặc hơn ở Giang Bắc rất nhiều, chỉ trong một đêm mà Đinh Dũng đã thu nạp được lượng linh khí bằng anh thu nạp được trong một tuần như thường lệ. Sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng lúc này cũng được phóng ra bên ngoài, bao trùm trong phạm vi mười mét xung quanh.
Dưới sự bao trùm của sức mạnh linh hồn, chỉ cần xung quanh có bất cứ động tĩnh gì thì anh đều có thể nhận ra ngay lập tức. Một đêm cứ thế trôi qua mà không hề xảy ra biến cố gì.
Màn sương rất mỏng bao trùm xung quanh. Đinh Dũng lập tức nhận ra có điều bất thường. Đương lúc anh định đứng dậy tìm hiểu thì đột nhiên cái cây ở phía xa xao động.
Sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng rất nhạy bén. Anh lập tức cảm nhận được động tĩnh của cái cây kia. Anh bỏ ngay ý định ban nãy của mình, tiếp tục ngồi dưới đất giống như cảm nhận được có gì khác thường vậy.
Hồi lâu sau, có lẽ cảm nhận được Đinh Dũng không hề di chuyển, chạc cây kia lại vang lên tiếng xao động, ngay sau đó thì tiếng động kia vang dần về phía Lý Uyển.
Tốc độ của chạc cây kia rất nhanh. Lý Uyển căn bản không cảm nhận được có gì bất thường. Chẳng mấy chốc, chạc cây kia đã tới bên cạnh cô ta, từ từ quấn lấy cô ta.
“Quái lạ, cái cây này thành tinh rồi sao?”, Đinh Dũng cau mày.
Anh không hề thấy có bất cứ ngoại lực nào tác động lên chạc cây này, như thể chạc cây này chủ động tới gần Lý Uyển vậy. Có điều cái cây cổ thụ này sao có thể di chuyện được. Đinh Dũng chưa bao giờ thấy cảnh này.