Chàng Rể Trường Sinh

Chương 306

Khi nhà họ Viên đang thấp thỏm không yên thì Tư Đồ Phi đã dẫn người xuất phát. Ông ta không nhận được tin bố con Viên Thiên Hàng xảy ra chuyện, thế nhưng từ lời nói của Viên Thiên Hàng thì rõ ràng ông ta không hề tự tin khi đối mặt với Đinh Dũng.  

Sau khi ăn dị quả, Viên Thiên Hàng đã đạt cảnh giới Võ Sĩ Đỉnh Phong, nếu không phải là đối thủ của Đinh Dũng thì Đinh Dũng rốt cục ở cảnh giới nào? Lẽ nào là võ sĩ Võ Đạo Đại Sư?  

Nghĩ vậy, Tư Đồ Phi lập tức lắc đầu, gạt đi suy nghĩ đó. Ông ta luyện võ từ năm ba tuổi, là thiên tài võ thuật, cũng đã có hơn ba mươi năm được tôi luyện trong nghiệp võ, sau này mới dựa vào dị quả đột phá lên, bước vào ngưỡng cửa của cảnh giới Võ Đạo Đại Sư.  

Theo như lời Viên Thiên Hàng nói, Đinh Dũng chẳng qua chỉ là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, trẻ như vậy sao có thể đạt cảnh giới Võ Đạo Đại Sư được, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.  

“Hai thằng ăn hại”, Tư Đồ Phi cau mày, trong lòng thầm mắng chửi. Hai bố con Viên Thiên Hàng và Viên Thiếu Khang mặc dù ăn dị quả, trở thành Võ Sĩ rồi, thậm chí Viên Thiên Hàng còn đạt tới cảnh giới Đỉnh Phong, thế nhưng bọn họ ăn chỉ phí thuốc, vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cũng không biết chiêu thức gì.   

Advertisement

Giống như một người bình thường cầm được Tuyệt Thế Thần Binh nhưng lại không biết dùng, đối diện với người có thực lực mạnh hơn một chút vẫn bị đánh như thường.  

Vừa nghĩ, Tư Đồ Phi liền hít sâu nhìn về lái xe ở phía trước: “Lát nữa truyền lời, có người to gan dám thách thức uy tín của Hội Hắc Mã, Tư Đồ Phi tôi đích thân ra tay trừ khử tận gốc”.  

“Vâng”, nghe vậy, lái xe lập tức gật đầu.  

Đúng lúc này, điện thoại của Tư Đồ Phi đột nhiên rung lên, ông ta cau mày nghe máy.  

Advertisement

Số điện thoại này là do ông ta mới làm sau khi trở lại, người biết số này không nhiều, và người gọi tới chính là Tâm Phúc của ông ta, cũng là quản gia mà mấy năm nay vẫn điều khiển các thế lực của Hội Hắc Mã không để cho nhà họ Trương thôn tính.   

“Anh phi, không ổn rồi, theo như tin tình báo thì bố con nhà họ Viên hình như bị trảm rồi, vào bệnh viện mà không thấy ra”, tâm phúc của Tư Đồ Phi là Tư Đồ Ngọc, giọng nói vô cùng lo lắng: “Những người kia đều chạy loạn cả, em đoán có lẽ bị nhà họ Trương làm khó, giờ chúng ta phải làm sao ạ?”  

“Nhanh vậy à?”, mặt Tư Đồ Phi tối sầm cả lại. Ông ta đoán hai bố con nhà họ Viên có lẽ không phải là đối thủ của Đinh Dũng, nhưng nói thế nào thì hai người này quản cả hai trăm người, sao có thể bị đánh bại nhanh chóng như vậy được?  

Có điều sự thực ở trước mặt như vậy, ông ta tin phán đoán của Tư Đồ Ngọc nên mới trầm giọng nói: “Nhanh chóng đến nhà họ Viên, nhanh!”  

“Vâng, em đi sắp xếp ngay”.  

Sau khi ngắt điện thoại, mặt Tư Đồ Phi tối sầm cả lại, nói với lái xe: “Tăng tốc, đến nhà họ Viên trước”.  

Đúng lúc này Đinh Dũng đã dẫn người tới nhà họ Viên, trong biệt thự chỉ có những nhân vật quan trọng của nhà họ Viên mới có tư cách vào đây. Đinh Dũng vừa dẫn người vào trong liền tổng thấy một người đàn ông đang dọn đồ lên xe. Thấy Đinh Dũng, người này tái mét mặt, cũng không biết là dọn đồ gì lên xe mà cứ thế lái xe định chạy.  

“Chặn lại”, Đinh Dũng lạnh mặt, phất tay cho mười mấy tên xông lên.  

Chiếc xe kia vẫn còn chưa kịp nổ thì chủ nhân của nó đã bị cả đám người vây lại. Đinh Dũng và Trương Thiệu Thích đi tới, nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Mày tên là gì?”  

“Địa ca, đại ca đừng giết em, có gì chúng ta từ từ nói, những việc đó đều do bác em làm, không liên quan đến em”, gã thanh niên kia mặt mày sợ hãi, nhìn Đinh Dũng, hai tay chắp lại cầu xin: “Em không có thế lực gì trong nhà họ Viên cả, ngày thường cũng chẳng làm việc gì trái với đạo lý, anh tha cho em lần này đi”.  

“Mày là cháu của Viên Thiên Hàng?”, Đinh Dũng nhìn gã thanh niên, trong ánh mắt đằng đằng sá khí: “Nếu trách thì phải trách do mày sinh vào nhà họ Viên”.  

“Đừng giết tôi, đừng…”, tên này còn chưa nói xong thì đã bị Đinh Dũng bóp cổ.  

Mắt Đinh Dũng lạnh lùng và vô tình, bóp thật mạnh, cổ tên kia gãy rời.  

“Đến chó gà cũng không để sống”, sau đó, Đinh Dũng nhìn nhìn sang Trương Thiệu Thích, lạnh lùng nói.  

“Tất cả lên cho tôi, từ ngày hôm nay gạch tên nhà họ Viên”, mắt Trương Thiệu Thích tỏ vẻ phấn khích. Ông ta phất tay, những người đi theo lập tức lao vào biệt thự nhà họ Viên.  

Ngày hôm nay được định là ngày xoá xổ đại gia tộc thâm căn cố đế, một tay che trời ở thành phố Kim Châu trong truyền thuyết, từ đó về sau, nhà họ Viên trở thành điều cấm kỵ.  

Không ai dám nhắc tới nhà họ Viên, chỉ sợ đụng vào kẻ địch thần bí của nhà họ Viên. Thử nghĩ mà xem, một người có thể khiến cả một gia tộc bị xoá sổ trong vòng một ngày thì thực lực đáng sợ đến mức nào?  

Những tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng mắng chửi vang lên trong biệt thự nhà họ Viên, cho dù bọn họ có mắng chửi, kêu gào thế nào thì Đinh Dũng cũng coi như không. Anh từng nói phải cho nhà họ Viên trả giá thì nhất định sẽ làm được, cho dù là ai ở đây thì cũng vô tác dụng.  

Không bao lâu, bên trong biệt thự dần im ắng trở lại, một mùi máu tanh nồng bay phảng phất.  

Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, hằn đỏ trong đôi mắt đã nhạt đi gần như không thấy nữa, lúc này anh đột nhiên nhìn về phía xa mà nheo mắt.  

“Sư Tổ, có người tới”, Tống Long từ đầu tới cuối đều đi theo Đinh Dũng nhưng không hề lên tiếng, lúc này cậu ta cũng nhìn về nơi xa: “Vả lại ngừoi đến cũng không hề ít”.  

“Không sao”, Đinh Dũng chắp tay ra sau, quay người nhìn.  

Mặc dù Trương Thiệu Thích không cảm nhận được biến cố ở phía xa kia nhưng từ lời nói của hai người bọn họ, ông ta cũng nghe ra có gì đó không ổn, trong lòng không khỏi hoài nghi, lẽ nào có người nhận được tin nên đến trợ giúp nhà họ Trương?  

Nghĩ vậy, Trương Thiệu Thích lại chột dạ, lúc này người có thể đến trợ giúp nhà họ trương ngoài Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã ra thì e rằng chẳng thể là ai khác, thế rồi ông ta nhìn sang Đinh Dũng: “Cậu Đinh, tô nghi có khả năng là Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã trong truyền thuyết”.  

“Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã? Tôi lại mới chỉ nghe nói tới thôi, đến đúng lúc lắm, đỡ mất công tôi đi tìm ông ta”, Đinh Dũng gật đầu nhưng không hề tỏ ra hoang mang.  

Thấy Đinh Dũng không có ý định lùi bước, Trương Thiệu Thích nghiến răng, không nói thêm gì nữa. Cảnh khốn cùng trước kia chợt hiện về rõ hơn bao giờ hết. Còn sợ Đại Đương Gia cái gì, cùng lắm là đánh một trận, vả lại có Đinh Dũng ở đây, Đinh Dũng không sợ thì rõ ràng là có sự tự tin tuyệt đối rồi.  

Chẳng mấy chốc, một đoàn xe đi tới, cũng phải mười mấy cái xe.  

Cả đám người của Hội Hắc Mã mặc đồ đen bước xuống từ những chiếc xe thương mại. Đi đầu là một người đàn ông trung tuổi, tướng mạo hết sức tầm thường, thế nhưng Đinh Dũng lại có thể cảm nhận được luồng sát khí từ người này.
Bình Luận (0)
Comment