Chàng Rể Trường Sinh

Chương 313

“Cậu là ai?”, Thiết Sam bị Đinh Dũng bẻ tay ra sau thì lập tức lùi bước, lảo đảo di chuyển về sau, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng: “Tôi là Thiết Sam, trưởng lão nhà họ Thiết, cậu dám đánh tôi bị thương, nhà họ Thiết sẽ không tha cho cậu”.  

Nói xong, ông ta dậm mạnh xuống đất nhưng không ra tay với Đinh Dũng nữa mà quay người chạy ra ngoài.  

“Muốn chạy?”, Đinh Dũng lạnh giọng, cứ thế đuổi theo.  

Người này không những muốn cướp quả Linh Căn của mình mà còn muốn lấy tính mạng mình, một sự uy hiếp thế này sao có thể dễ dàng bỏ qua? Vả lại hiện giờ Đinh Dũng bị ảnh hưởng bởi cơn tức giận trong người nên đã trỗi lên dã tâm giết người.  

Bóng hai người cứ thế không ngừng di chuyển trong bóng đêm, tốc độ của Đinh Dũng lúc này nhanh hơn Thiết Sam gấp đôi, nhưng khoảng cách giữa khu biệt thự chữ Thiên và khu chữ Địa lại không hề xa, lại thêm tốc độ của hai người rất nhanh nên chẳng mấy chốc mà Đinh Dũng đã đuổi kịp Thiết Sam. Anh di chuyển vào trong khu biệt thự chữ Địa.  

Advertisement

“Thiết Phù Đồ!!!”, vừa vào trong khu vực biệt thự hiệu chữ Địa, Thiết Sam đã hét lên.  

Giọng của ông ta vang vọng trong không gian, cho dù là người đã ngủ hay chưa ngủ thì đều mở trừng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.  

“Là giọng của Trưởng Lão”.  

“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào có kẻ nào xâm phạm?”  

Advertisement

“Mau tập hợp”  

Gần như tất cả thành viên của Thiết Phù Đồ đều ở trong biệt thự hiệu chữ Địa, ngoài những người chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài ra thì những người còn lại nghe thấy giọng của Thiết Sam thì lập tức lao ngay ra.  

“Muốn chết”, Đinh Dũng nheo mắt, không ngờ lão già này lại chạy đến đây để gọi người, anh lao như mũi tên về phía Thiết Sam, tung chưởng đánh vào vai ông ta.  

Thiết Sam thấy Đinh Dũng lao tới thì đã dốc hết sức né tránh nhưng vẫn bị một đòn của Đinh Dũng giáng trúng vai. Đột nhiên một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến khiến ông ta bay ra ngoài, cứ thế ngã vào cái cây rất to ở bên.  

Máu tươi cứ thế chảy ra khỏi miệng Thiết Sam. Ông ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như vỡ nát, muốn bò dậy nhưng không có nổi sức, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắc ngứ.  

Đinh Dũng đáp ngay bên cạnh Thiết Sam, nhìn ông ta với vẻ mặt như hàn băng, bật cười lạnh lùng, định lấy tính mạng ông ta thì đột nhiên phía sau anh vang lên tiếng hét: “Ai mà dám xông vào cấm địa nhà họ Thiết?”  

Nghe vậy, Đinh Dũng quay đầu lại nhìn, đã có tới bảy, tám tên chạy tới, từ xa hãy còn rất nhiều người chạy về phía này. Đinh Dũng vội lấy mặt nạ kim loại ở trong túi đựng đồ ra.  

Anh sống trong biệt thự Thanh Thành Sơn nên không muốn để những người khác nhận ra khuôn mặt mình, nếu không, sau này Hàn Phương Nhiên và hai vợ chồng Hàn Thành Sơn sống ở đây sẽ không tránh khỏi bị dị nghị.  

“Tiểu tử, đeo mặt nạ gì hả, còn định che giấu thân phận, đến khuôn mặt mình mà còn không dám để lộ ra”, gã đàn ông trung tuổi dẫn đầu thấy Đinh Dũng đeo mặt nạ thì đột nhiên lạnh giọng, lao về phía Đinh Dũng hét lớn: “Tôi giữ chân hắn ta, mau đi cứu Trưởng Lão”.  

“Chỉ dựa vào ông?”, Đinh Dũng nhếch miệng, thấy người đàn ông trung tuổi xông tới, anh lắc đầu, chậm quá rồi đấy!  

Bịch! Đinh Dũng đạp luôn vào ngực Thiết Sam khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta như vỡ tung, sau đó anh mới nhìn sang gã đàn ông trung tuổi kia, ánh sáng xanh trong tay loé lên, rạch vào không gian.  

Ánh sáng xanh này rạch vào không gian và nhanh như chớp đã đánh trúng gã đàn ông trung tuổi kia. Lúc này ông ta chỉ kịp giơ con dao găm trong tay lên.  

Nhưng cho dù là sắt thì sao có thể địch lại nổi ánh sáng xanh thần bí kia, cho nên con dao cứ thế gãy rời. Nhân lúc đó, gã đàn ông trung tuổi kia di chuyển, né tránh ánh sáng đó.  

Roẹt! Bàn tay gã đàn ông cứ thế bị rạch từ cổ tay xuống, máu tươi bắn ra tung toé.  

“A!!!”, mãi tới lúc này, ông ta mới cảm nhận được đau đớn, cứ thế ôm cổ tay bị đứt kêu gào thảm thiết.  

Cuối cùng, thành viên của Thiết Phù Đồ cũng kịp tới, mười mấy tên bao vây Đinh Dũng, chỉ đáng tiếc Thiết Sam đã bị Đinh Dũng đạp cho nát tươm nội tạng mà chết.  

Thấy Trưởng Lão chết thảm, gã đàn ông trung tuổi kia không ngừng lăn lê kêu gào, thành viên của Thiết Phù Đồ mặt mày tái mét, tất cả bọn họ đều nhìn về người phụ nữ dẫn đầu.  

“Số Một, phải làm sao?”, một cô gái nhìn sang người đàn ông cao to. Lúc này hắn ta nghiêm mặt lại, nhìn lại cô ta, nói: “Thực lực người này cao cường, có thể giết chết Trưởng Lão mà không hề bị thương thì không phải là người mà chúng ta có thể địch lại nổi, có lẽ cũng chỉ có tôi và cô cố thì đánh được một trận”.  

“Số hai thiếu tự tin vậy sao?”, cô gái kia lạnh mặt nhìn lớp mặt nạ trên mặt Đinh Dũng nheo mắt lại, trong ánh mắt rõ sát khí sắc lạnh.  

“Không phải, nhưng dù gì thực lực của Trưởng Lão so với tôi và cô…”, gã đàn ông nói được một nửa thì ngậm miệng lại vì hắn ta cảm nhận được luồng sát khí trên người cô gái. Hắn vội đổi giọng: “Dám xông vào biệt thự của nhà họ Thiết, ắt phải diệt”.  

“Vậy thì còn đợi gì nữa”, giọng cô gái kia như băng tuyết mùa đông.  

Nghe vậy, gã đàn ông hít vào một hơi thật sâu, mặt dần nghiêm trọng hẳn lại, hắn ta bước lên trước đầu tiên, đồng thời hét: “Tất cả người của Thiết Phù Đồ cùng tôi tiến lên”.  

“Diệt trừ kẻ địch, báo thù cho Trưởng Lão”, dứt lời, gã đàn ông cao to được gọi với cái tên Số Hai thoắt biến mất trong màn đêm.  

Cảm nhận được cảnh này, Đinh Dũng nheo mắt, Ám Sát Thuật đến anh mà suýt chút nữa cũng bị lừa.  

“Nhà họ Thiết và tôi không thù oán”, Đinh Dũng quay đầu sang bên nhìn Thiết Sam, anh đuổi tới đây vì muốn giết Thiết Sam diệt khẩu, ngăn ngừa việc cây Linh Căn bị đồn ra ngoài. Hiện giờ Thiết Sam đã chết, anh cũng không cần thiết phải ra tay nữa.  

Nghĩ vậy, ánh sáng xanh ở đầu ngón tay Đinh Dũng chợt loé lên, tay phải nắm chặt lấy ánh sáng đó và nhìn thành viên của Thiết Phù Đồ đang xông từ ba phương tám hướng tới mà cười lạnh lùng: “Vừa hay tôi muốn xem xem uy lực của kiếm ý vô danh này”.  

Dứt lời, Đinh Dũng đạp mạnh xuống đất, cả người bật lên, ánh sáng xanh trong tay vạch từ trái sang phải giống như con rắn xanh đang uốn lượn.  

Kiếm ý khủng khiếp lập tức bao trùm cả khu biệt thự hiệu chữ Địa, những thành viên Thiết Phù Đồ đang lao lên đều bị ánh sáng này ép đến mức phải né tránh. Gã đàn ông với cái tên Số Hai mặt mày biến sắc, vội quay người lùi về sau né tránh.  

Còn ngón tay Đinh Dũng khẽ phất, ánh sáng xanh biến mất. Nhân lúc tất cả còn đang trong trạng thái hoang mang, anh quay người di chuyển về phía xa.
Bình Luận (0)
Comment