Chàng Rể Trường Sinh

Chương 340

Trong buổi tiệc sau đó, không ai nhắc tới việc này nữa, sau hồi giao lưu, kể cả có người vẫn tỏ thái độ bất mãn với việc liên minh lần này nhưng vì vết xe đổ trước đó, không ai dám chủ động lên tiếng.  

Mãi tới khi tàn tiệc, Tần Văn Minh không quay lại nữa, còn việc kết liên minh cũng được đồn đến tai các vị lãnh đạo cấp cao của thành phố. Cho dù là các gia tộc lớn hay các thế lực quan viên khác thì đều biết đến việc này.  

Mặc dù không ít người chỉ trích việc này nhưng một số lãnh đạo cấp cao vẫn có thể nhận ra được dụng ý của sự việc. Thành phố Kim Châu đúng là sắp thay đổi thật rồi. Có điều không ai dám nói ra, vì một khi thông tin bị đồn đi thì sẽ khiến cả thành phố phải chấn động.  

Thiếu gia nhà họ Lí bị giết, chỉ còn lại cái đầu bị mang tới biệt thự nhà họ Lí. Gia chủ nhà họ Lí nhận được “món quà” này thì tức tối đến mức hôn mê bất tỉnh, thế nhưng điều khiến người ta kinh ngạc đó là nhà họ Lí từ đầu tới cuối không hề lên tiếng sẽ trừng trị nhà họ Bách Lí, ngược lại giống như thể chấp nhận việc này, và nuốt cục tức này đi.  

Advertisement

“Ha ha, nghe gì chưa, đến cả nhà họ Lí còn không dám lên tiếng, chỉ có thể ấm ức chịu thiệt”.  

“Tôi nghe nói lần này sáu thế lực lớn liên thủ, đến cả uỷ ban cũng mặc nhận rồi”.  

“Cắt, nhà họ Lí đúng là khiến người ta khó chịu, con trai bị giết, nếu là tôi thì cho dù mất cái mạng này tôi cũng phải báo thù cho con trai”.  

Advertisement

Một luồng thông tin bắt đầu lan truyền, dị bản nhiều vô số, có không ít người thảo luận về thái độ của nhà họ Lí trong việc này, thậm chí có không ít người hẩy mũi với nhà họ Lí, cho rằng bọn họ quá hèn.  

Thế nhưng trên thực tế cũng chỉ có các lãnh đạo cấp cao mới biết được, nhà họ Bách Lí có ý nghĩa gì, còn việc sáu thế lực lớn liên kết không phải một mình nhà họ Lí có thể làm được gì, vì sáu thế lực này không hề yếu hơn nhà họ Lí.  

Thế nhưng khi những thông tin đang loan truyền ra khắp nơi thì thông tin của lãnh đạo cấp cao được lan truyền làm chấn động thành phố Kim Châu. Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc, một gia tộc lẫy lừng chỉ đích danh, yêu cầu Đinh Dũng trong vòng năm ngày tới tận cửa xin lỗi, nếu không, hậu quả tự chịu.  

Vì vậy, cái tên Đinh Dũng lại một lần nữa được các lãnh đạo cấp cao của thành phố Kim Châu nhắc tới. Trước đó mọi việc Đinh Dũng làm cũng đều bị đào bới, lúc này mọi người mới phát hiện Đinh Dũng chính là tên ở rể của nhà họ Hàn, nhà họ Hàn lập tức bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.  

“Đinh Dũng, sao cháu có thể đắc tội người nhà họ Tần Thị được?”, Hàn Tông Khôn vội vàng đi tới, một ông lão trông có vẻ rất trầm tĩnh thì lúc này như con kiến trên chảo lửa, mất hết hồn vía.  

Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc là gia tộc mà cả Giang Bắc không ai dám đối đầu. Nhà họ Hàn còn không bằng con kiến mà Đinh Dũng lại đắc tội với nhà họ Tần Thị thì nhất định sẽ liên luỵ tới nhà họ Hàn, đây mới là điều Hàn Tông Khôn lo lắng.  

“Ông à, ông tìm cháu là vì việc này sao?”, Đinh Dũng sững người một lát, anh nhìn Hàn Tông Khôn mà thấy khó hiểu, hoá ra ông ấy tìm mình vì việc này.  

Mặc dù Đinh Dũng không biết nhiều đến các tin đồn bên ngoài nhưng sáng nay khi xem bản tin, anh đã thấy thông tin liên quan đến nhà họ Tần Thị nên đương nhiên biết nhà họ Tần Thị uy hiếp mình.  

Nghe vậy, Hàn Tông Khôn sững sờ, ông ta trợn mắt nhìn Đinh Dũng, hắng giọng, nạt: “Cháu thấy vậy còn chưa đủ hay sao? Cháu có biết nhà họ Tần Thị là gia tộc thế nào không? Đó là gia tộc lớn một tay che trời ở Giang Bắc đấy, cháu đụng đến bọn họ có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu?”  

“Không được, ngày mai cháu phải đi cùng với ông, chuẩn bị một lễ lớn tới tận cửa nhà họ Tần Thị”, nghĩ vậy, Hàn Tông Khôn nghiến răng, mặt mày tối sầm cả lại, nói: “Nếu như được bọn họ tha thứ là tốt nhất”.  

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng bước chân hối hả.  

Hàn Hàn và Hàn Thành Phú nhanh chóng tới văn phòng của Hàn Tông Khôn, vừa đẩy cửa bước vào liền thấy Đinh Dũng ngồi trên sofa, cả hai bố con họ thẫn thờ.  

“Không ngờ mày cũng ở đây, sao? Tìm bố tao xin xỏ à?”, thấy Đinh Dũng, Hàn Thành Phú tối sầm mặt lại, ông ta mỉa mai: “Đừng có ngu ngốc vậy nữa, nhà họ Tần Thị là gia tộc thế nào, không phải là gia tộc mà nhà họ Hàn có thể đụng tới, cho dù là bố tao đồng ý với lời cầu xin của mày thì e rằng nhà họ Tần Thị cũng sẽ không nể mặt đâu”.  

“Đúng vậy, tao khuyên mày tốt nhất đến tận nơi xin lỗi đi, dập đầu hai cái xin người ta, may ra thì người ta có thể tha cho mày một lần”, nghe bố mình nói vậy, Hàn Hàn vội tiếp lời, lạnh giọng: “Mày đừng quên trước đó mày từng nói gì, tới lúc đó, nhà họ Tần Thị mà tìm mày gây rắc rối thì mày đừng có làm liên luỵ đến nhà họ Hàn”.  

“Được rồi, im miệng cả đi”, Hàn Tông Khôn cau mày, nhìn sang Hàn Phương Nhiên: “Giờ là lúc nào rồi mà con còn như thể không có việc gì làm vậy hả? Dù gì Đinh Dũng cũng là cháu của con, con không thể có thái độ khác được à?”  

“Còn cháu nữa, việc lần trước ông còn chưa tính với cháu đâu. Ngày mai chuẩn bị lễ lớn, chúng ta cùng đi xin lỗi”, nói tới đây, Hàn Tông Khôn lạnh giọng nhìn Đinh Dũng: “Còn cháu, bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình đi. Mặc dù ông không biết cháu lấy đâu ra tự tin nhưng nhà họ Tần Thị không dễ đụng vào đâu. Nếu như cháu thật sự không sợ bọn họ thì thể hiện sự tự tin của mình ra đi, nếu cháu không làm được thì ngoan ngoãn đi xin lỗi với ông”.  

“Ông à, thực ra mọi người có thể làm theo lời bọn họ nói, không cần quan tâm đến cháu đâu”, nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, nói thẳng thắn.  

Thực ra, Đinh Dũng không quan tâm Hàn Tông Khôn làm thế nào. Vốn dĩ khi anh biết được nhà họ Tần Thị bắt mình xin lỗi thì Đinh Dũng đã cảm thấy coi thường rồi, thế nhưng lời nói này của Hàn Tông Khôn lại khiến một người vốn dĩ đã chẳng còn hi vọng gì với nhà họ Hàn thì lúc này cảm thấy mất hứng hơn.  

“Nói gì thì cháu cũng là cháu rể của nhà họ Hàn, cho dù mấy năm nay cháu thể hiện thế nào nhưng lúc này ông không thể bỏ mặc cháu không quản được”, Hàn Tông Khôn tối sầm mặt lại, thực ra không ta cũng không muốn liên quan đến việc này làm gì, thế nhưng Hàn Phương Nhiên hiện giờ là trụ cột của tập đoàn Hàn Thị, Đinh Dũng lại là chồng của cô. Hàn Tông Khôn cũng chẳng còn cách nào khác, vả lại chủ yếu là vì Hàn Tông Khôn thấy rằng kể cả vạch rõ mối quan hệ thì nhà họ Tần Thị cũng sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho nhà họ Hàn.  

Mặt khác, Hàn Tông Khôn vẫn thấy thân phận của Đinh Dũng thần bí, có lẽ có mặt nào đó người ta không biết. Đinh Dũng đã dám đối đầu với nhà họ Tần Thị thì chắc chắn không có lý do để sợ, nếu như lúc này ông ta có thể cùng Đinh Dũng lên một con thuyền thì sau này Đinh Dũng không thể ngó lơ mọi chuyện của tập đoàn Hàn Thị được.  

“Ông à, việc hắn gây ra, dựa vào cái gì bắt chúng ta đi xin lỗi cùng?”, nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, Hàn Hàn nghiến răng, khó chịu nhìn Đinh Dũng: “Đều tại mày, nếu như không phải mày vì bản thân mà ra tay với Tần Văn Minh thì cũng không đến mức gây ra hoạ này”.  

“Yên tâm, anh không phải đi đâu”, Đinh Dũng nhướng mày, đứng dậy khỏi ghế sofa, đảo mắt nhìn cả hai bố con Hàn Thành Phú, sau đó nhìn sang Hàn Tông Khôn, nói: “Ông yên tâm, nhà họ Tần Thị không dám làm gì cháu đâu, việc xin lỗi ấy mà, thôi bỏ qua đi ông ạ, cháu đi trước đây”.
Bình Luận (0)
Comment