Chàng Rể Trường Sinh

Chương 367

Dừng xe lại, Đinh Dũng không kịp nghĩ gì nhiều, lập tức dẫn Hàn Phương Nhiên đi về phía cửa biệt thự.  

“Loại khốn khiếp, bảo mày đừng…”, Đinh Dũng vừa nạt vừa đi vào trong.  

Nhưng anh vừa đi vào hai bước đã sững người. Cốc Thổ Phủ ngồi bên cạnh bể nước linh ở phía trước, bên cạnh hắn còn có một con thú nhỏ không còn hơi thở. Con thú này có bộ lông màu nâu đất, phần cổ có vết thương và đã bị gãy, chỗ bị gãy không ngừng chảy máu.  

“A!”, Hàn Phương Nhiên thấy cảnh này thì giật mình, cô vô thức thét lên.  

Một người mặc áo choàng đen, ở bên còn một con thú đã chết, đặc biệt còn đang rỉ máu.   

Advertisement

Nghe tiếng thét của Hàn Phương Nhiên, bóng người kia lập tức quay đầu lại nhìn. Dưới lớp mặt quỷ dị thường là đôi mắt tàn nhẫn hung tàn.  

“Đinh Dũng”, Hàn Phương Nhiên vội giật tay áo Đinh Dũng.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng cau mày, kéo tay Hàn Phương Nhiên ý nói cô đừng sợ, sau đó mới nói với Cốc Thổ Phủ: “Cậu đang làm gì thế?”  

Khi thấy Đinh Dũng, đôi mắt bạo tàn của Cốc Thổ Phủ chợt tan biến, hắn bày ra bộ mặt nịnh nọt, vội đứng dậy.  

Advertisement

“Đợi đã”, Đinh Dũng khoát tay, sau đó nhìn sang Hàn Phương Nhiên: “Phương Nhiên, em vào xe đợi anh đã”.  

Hàn Phương Nhiên vội gật đầu, thận trọng liếc nhìn Cốc Thổ Phủ rồi mới quay người rời đi.  

Thấy Hàn Phương Nhiên rời đi, Đinh Dũng mới đi tới, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng nhìn sang Cốc Thổ Phủ, chỉ vào con thú trên đất mà lạnh giọng nói: “Có việc gì vậy?”  

Đinh Dũng vốn tưởng rằng Cốc Thổ Phủ lại giết người, chuẩn bị xử lý hắn thì lại thấy tên này chỉ giết một con thú, lúc này dù trong lòng anh vẫn còn tức giận nhưng trong giọng nói đã không còn mang theo sát khí nữa.   

Hoặc có lẽ cảm nhận được sát khí đằng đằng của Đinh Dũng mà Cốc Thổ Phủ run rẩy, vội khom người cung kính chắp tay, nói: “Chủ tử, việc này không thể trách tôi được”.  

“Cơ thể bằng máu của tôi vừa ngưng tụ chưa được bao lâu, cần máu tươi để bổ sung vào mới được, vừa hay con vật này chủ động nộp mạng cho nên tôi mới…”, nói tới đây, Cốc Thổ Phủ ngừng lại một lát, lén ngẩng đầu nhìn Đinh Dũng: “Nếu chủ tử thấy tôi làm không đúng thì người cứ phạt”.  

Đinh Dũng nghe xong thì cau mày. Mặc dù anh không hiểu về cơ thể bằng máu này cho lắm nhưng chắc chắn việc tu luyện của nó không thể thiếu máu tươi được, do vậy mà anh mới hắng giọng, nói: “Kể cả cần máu tươi thì cũng không được sát sinh, sau khi lấy một phần máu thì thả nó đi là được, hà tất phải sát sinh như vậy?”  

“Vạn vật tất có linh, không được sát sinh nữa, biết chưa?”, Đinh Dũng chắp tay đứng thẳng người, nhìn Cốc Thổ Phủ, điềm tĩnh nói.  

Nghe vậy, Cốc Thổ Phủ vội gật đầu, nói năng nhỏ nhẹ: “Chủ tử nói phải, là tôi sai, tôi không nên giết thú vật như vậy”.   

“Được rồi, hôm nay đi ra ngoài một vòng với tao”, Đinh Dũng khoát tay, tỏ ý hắn không cần phải nhắc tới việc này nữa, sau đó anh lại nhìn ra ngoài biệt thự, hạ giọng nói: “Tao nói với Phương Nhiên mày là bạn tao, lát nữa mày và tao sẽ nói chuyện với nhau như bạn bè. Phương Nhiên là vợ tao, mày tốt nhất đừng đụng đến cô ấy…”  

“Chủ tử yên tâm, sao tôi có thể chọc tức chủ mẫu chứ?”, thấy Đinh Dũng nói vậy, Cốc Thổ Phủ lập tức phản ứng lại, nịnh bợ ra mặt.  

Sau vài câu dặn dò, Đinh Dũng mới yên tâm hơn, anh dẫn Cốc Thổ Phủ đi ra.  

“Phương Nhiên, anh giới thiệu cho em, đây là bạn anh, tên cậu ấy là Thổ Bồi”, Đinh Dũng dẫn Cốc Thổ Phủ tới bên xe, thấy Hàn Phương Nhiên chủ động xuống xe, anh mới kéo Cốc Thổ Phủ lại giới thiệu.  

Vì cái tên Cốc Thổ Phủ nghe quá lạ, vả lại vì tránh có người nhận ra cái tên này nên Đinh Dũng đã cố tình nói lái tên của hắn thành Cốc Thổ Bồi.  

“Chủ…chào cô, tôi là Thổ Bồi”, Cốc Thổ Phủ chắp tay, cười nói với Hàn Phương Nhiên.  

Nói thật ra, hắn vẫn rất thích cái tên này vì nghe âm đọc cũng hay hơn cái tên trước đó nhiều, cho nên hắn quyết định đổi tên mình thành Thổ Bồi. Từ nay về sau, trên đời này không còn cái tên Cốc Thổ Phủ nữa, chỉ có Đại Ma Vương Thổ Bồi thôi.  

Hắn cũng không ngờ sau vài năm, cái tên đại ma vương Thổ Bồi lại uy danh cả thế giới.  

Đương nhiên, những chuyện này để sau hãy nói, lúc này Hàn Phương Nhiên nghe thấy Thổ Bồi nói vậy thì cười nói: “Chào anh, tôi là vợ anh Đinh Dũng, tôi tên là Hàn Phương Nhiên”.  

Sau khi nghe giọng nói của Thổ Bồi, Hàn Phương Nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn vì giọng nói của Thổ Bồi không đáng sợ như bộ dạng u ám của hắn, ngược lại nghe giọng rất trong trẻo.  

“Chúng ta đi thôi, đừng để tiểu Tuyết đợi lâu”, lúc này, Đinh Dũng mở cửa xe, liếc mắt với Hàn Phương Nhiên tỏ ý cô ngồi ghế sau.  

Lát nữa còn phải đón Đinh Tuyết, nếu để Thổ Bồi ngồi ghế sau thì không được hợp lý nên để hắn ngồi ghế phụ vẫn hơn, vừa hay Đinh Dũng cũng tiện trông chừng hắn.  

Sau khi lên xe, Đinh Dũng cứ thế lái ra khỏi biệt thự Thanh Thành Sơn, đi thẳng về phía trường của Đinh Tuyết.  

Lúc này, ở cổng trường có một nam sinh và một nữ sinh đeo ba lô đang đứng đợi. Cậu nam sinh mặt mày thanh tú, trong đôi mắt còn mang theo vẻ hồn nhiên, còn nữ sinh kia mặc dù nhan sắc không hẳn sắc nước hương trời nhưng dáng vẻ cũng vô cùng xuất chúng.  

“Tiểu Tuyết, anh trai bao giờ mới tới đón cậu thế?”, Vương Siêu nhìn Đinh Dũng đầy ấm áp, trong đôi mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.  

Mỗi lần nghĩ tới anh trai Đinh Tuyết, Vương Siêu đều cảm thấy kính trọng. Cậu ta xuất thân nghèo khổ, cho dù ở trong trường hay ở bên ngoài thì đều không khỏi cảm thấy tự ti, nhưng từ sau khi quen Đinh Tuyết, cậu ta dần dần bước ra khỏi bóng tối, còn lần trước sau khi gặp được Đinh Dũng ở Thiên Hương Các, cậu ta mới biết hoá ra anh trai của Đinh Tuyết lại có bản lĩnh như vậy.  

Đó chính là một người mà đến cả những đại thiếu gia cũng chỉ có thể cúi đầu, quan trọng là Đinh Dũng còn trẻ như vậy mà khí chất lại hơn người khiến Vương Siêu ngưỡng mộ không thôi. Nếu như cậu ta được như vậy thì tốt biết bao.  

“Mình không biết, có lẽ anh ấy sắp đến rồi”, Đinh Tuyết vô thức nhìn điện thoại trả lời.  

Đúng lúc này, bên trong trường có một chiếc BMV màu bạc lao ra, sau khi lướt một đường rất đẹp, mới đỗ lại trước mặt hai người.  

“Ồ, đây không phải là Đinh hoa khôi sao?”, trong cửa xe lộ ra một gương mặt hết sức đẹp trai, người này huýt sáo, nhướng mày nói với Đinh Tuyết: “Không có xe à, lên xe, tôi đưa cậu đi”.
Bình Luận (0)
Comment