Chàng Rể Trường Sinh

Chương 397

Thấy tiến sĩ Trần và Đinh Dũng ra ngoài, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng ngục trưởng vẫn không lên tiếng. Mãi tới khi bóng hai người khuất tầm mắt ông ta mới hắng giọng: “Hừ, tiểu nhân đắc chí”.  

“Khụ khụ, có việc gì vậy?”, đột nhiên, ngục trưởng thay đổi sắc mặt, ông ta nắm chặt tay, đường gân xanh nổi chằng chịt, ông ta cảm nhận sức mạnh của mình đang mất dần.  

Thấy cảnh này, mấy chuyên gia kia tái mặt, một người trong đó như ý thức được điều gì đó nên vội hét lên với ngục trưởng: “Ngục trưởng, rất có khả năng tác dụng phụ của thuốc phát tác, mau tới đây”.  

Lúc này, Đinh Dũng đã đưa tiến sĩ trần ra khỏi địa lao an toàn. Lại một lần nữa được đặt chân trên mặt đất chan hoà ánh nắng, tiến sĩ Trần vẫn chưa quen cho lắm. Cô ta nheo mắt dùng tay che ánh ắng, trong lòng chợt trỗi lên cảm giác vô cùng mới lạ.  

“Cảm ơn anh”, hồi lâu, cô ta mới nhìn Đinh Dũng khẽ nói.  

Advertisement

Đinh Dũng đang đứng quay lưng về phía cô ta, sau khi nghe thấy vậy thì không quay đầu lại mà chỉ nhún vai, thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn đâu, nếu không phải trước đó cô nói mấy câu khiến tôi cảm động thì tôi cũng sẽ không đưa cô ra ngoài”.  

“Không phải cô muốn đi thăm con gái sao? Mau đi đi”, nói rồi, Đinh Dũng không để ý tới cô ta nữa, anh sải bước đi.  

Tính thời gian thì cũng sắp tới ngày hẹn với nhà họ Thiết rồi. Đinh Dũng phải quay về chuẩn bị để ngày mai lên đường tới núi Lạc Hà.  

“Anh, đợi một chút”, Đinh Dũng còn chưa đi được mấy bước, tiến sĩ Trần đã nhanh chóng đi theo, hét lên với Đinh Dũng với giọng ái ngại.  

Advertisement

Nghe vậy, Đinh Dũng chợt sững người, vô thức quay đầu lại nhìn cô ta: “Sao vậy? Cô còn việc gì sao?”  

“Tôi, tôi…”, tiến sĩ Trần định nói gì lại thôi.  

Đinh Dũng nhướng mày nhìn cô ta với vẻ tò mò, hóm hỉnh nói:  “Không phải vì tôi cứu cô mà cô thích tôi rồi chứ?”  

“Anh nói gì thế chứ?”, tiến sĩ Trần nghe vậy thì đột nhiên đỏ mặt. Cô ta nghiến răng, lên tiếng nói: “Anh đánh đấm giỏi như vậy nên tôi muốn nhờ anh giúp một việc”.  

“Việc gì?”, Đinh Dũng bất ngờ, chẳng lẽ cô ta bảo anh đi đánh nhau sao?  

Tiến sĩ Trần thở dài, nhìn Đinh Dũng do dự: “Con gái tôi giờ sống trong nhà chồng cũ, tôi muốn nhờ anh cùng tới đó với tôi, đón con gái tôi về”.  

“Cái gì? Bảo tôi tới nhà chồng cũ của cô? Giả làm bạn trai cô?”, Đinh Dũng nhướng mày, không dám tin đây là lời nói từ tiến sĩ Trần.  

“Không phải, tôi li hôn với chồng cũ là vì anh ta mê cờ bạc, vả lại, vả lại có khuynh hướng bạo lực, cho nên…”, nói tới đây, tiến sĩ Trần không nói tiếp nữa.  

Dù sao cũng là chuyện chẳng tốt đẹp gì trong nội bộ gia đình, vậy mà cô ta lại nói cho một người lạ như Đinh Dũng, như vậy cũng đã là có dũng khí lớn lắm rồi. Bảo Đinh Dũng giúp là vì cô ta sợ sau này chồng cũ vẫn bám riệt và gây khó dễ cho mình.  

Nếu không phải cô ta đột nhiên bị bắt vào đây, không thể nhờ vả ai chăm lo cho con gái thì cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không để tên khốn khiếp kia liên quan gì đến con bé.  

Nghe vậy, Đinh Dũng do dự một lát rồi nói: “Tôi giúp cô cũng không sao, cô định báo đáp tôi thế nào?”  

“Tôi, tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể …”, tiến sĩ Trần bặm môi, định khom người hướng về Đinh Dũng thì bị Đinh Dũng ngăn lại: “Không có gì để báo đáp? Tôi thấy không hẳn đâu. Cô tên là Trần gì?”  

Tiến sĩ Trần nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt đỏ gay, cô ta thận trọng nói: “Cái này, cái này…”  

“Ha ha ha, được rồi, vậy thì tôi về đây”, thấy tiến sĩ Trần xấu hổ như vậy, Đinh Dũng ho hắng vài tiếng rồi nói tiếp: “Giúp cô cũng không phải là khó nhưng cô phải nói tên cho tôi mới phải chứ? Nếu không, tới nhà chồng cũ mà tôi cứ gọi cô là tiến sĩ Trần sao?”  

“Tôi tên là Trần Hiểu Vân”, tiến sĩ Trần gật đầu nói.  

Trần Hiểu Vân là một tiến sĩ sinh học, hai năm trước vì vô tình tiếp xúc với nghiên cứu về dị nhân nên bị đội đặc nhiệm bắt đi, đẩy vào phòng thực nghiệm trong địa lao.  

“Đúng rồi, cô có hiểu sâu về Phản Linh Đạn và Dược Vật tiến hoá không?”, Đinh Dũng hỏi.  

Anh không mấy hứng thú với Dược Vật Tiến Hoá nhưng lại rất có hứng thú với Phản Linh Đạn. Anh muốn biết Phản Linh Đạn được làm từ gì. Nếu có thể thì nhờ cô ta chế một lô cho mình dự phòng, đó cũng không phải là lựa chọn tồi.  

“Ban đầu, Phản Linh Đạn do tôi và một nhóm chuyên gia cùng nghiên cứu ra. Chỉ cần cung cấp cho tôi đủ nguyên liệu thì tôi có thể chế ra Phản Linh Đạn”.  

“Có điều Dược Vật tiến hoá thì không được. Mặc dù cũng do tôi nghiên cứu nhưng phải lấy dịch từ máu của dị nhân, đây là việc rất phức tạp. Hiện giờ không thể nhân tạo ra vật chất thần bí đó, thậm chí đến phân giải vật chất thần bí cũng không thể làm được”, nói tới Dược Vật tiến hoá, Trần Hiểu Vân lại cảm thấy trúc trắc.  

Cô ta nghiên cứu vật chất thần bí này hai năm rồi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nhận biết ra thành phần của vật chất thần bí đó là gì, thậm chí đến chủng loại cũng không thể phân biệt ra được.  

Đinh Dũng gật đầu. Sau khi biết Trần Hiểu Vân có thể độc lập chế ra Phản Linh Đạn, anh không khỏi vui mừng, nói: “Cô có thể chế ra Phản Linh Đạn, thì có thể chế cho tôi một lô, tôi cung cấp tiền và nguyên vật liệu cho cô”.  

“Anh cần nó làm gì?”, Trần Hiểu Vân vô thức hỏi lại.  

Có điều cô ta đã nhanh chóng nhận ra mình nói lỡ lời nên vội gật đầu, nói: “Chỉ cần anh có thể giúp tôi cứu con gái tôi về thì bảo tôi làm gì cũng được”.  

“Được, cứ quyết định vậy đi”, Đinh Dũng gật đầu, không che giấu cô ta: “Hiện giờ dị nhân ngày càng nhiều, vì bảo vệ người nhà của tôi được an toàn, Phản Linh Đạn là thứ mà tôi cần có trong tay”.  

Thấy Đinh Dũng không che giấu mình, Trần Hiểu Vân cảm thấy có phần bất ngờ, có điều sau khi nghe Đinh Dũng nói vậy, cô ta liền giơ tay tán thưởng: “Không ngờ anh lại là một người đàn ông vì gia đình như vậy”.  

“Sao thế? Cô động lòng rồi à?”, Đinh Dũng hóm hỉnh nói.  

“Cắt”, Trần Hiểu Vân liếc xéo Đinh Dũng. Không đợi cô lên tiếng, Đinh Dũng đã đi tới: “Còn không mau dẫn đường, mau cứu con gái cô về”.  

Cả hai người gọi một chiếc taxi rời khỏi cục hành pháp, đi thẳng về phía mà Trần Hiểu Vân chỉ.
Bình Luận (0)
Comment