Chàng Rể Trường Sinh

Chương 90

“Khụ khụ…chuyện đó…dù gì anh cũng từng đi học, có mấy người bạn cùng lớp không phải rất bình thường sao?”, Đinh Dũng né tránh ánh mắt của Hàn Phương Nhiên, mặt hơi đỏ.  

Hàn Phương Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Đinh Dũng, cô vốn không tin lời Đinh Dũng nên hừ lạnh nói: “Hứ, anh đừng dỗ ngọt lừa em, anh nói anh và Trương thiếu gia là bạn cùng lớp đã đành, nhưng ông chủ bất động sản Đỉnh Kim là người họ Kim ở Giang Nam, sao anh có cả bạn học là người họ Kim ở Giang Nam được chứ?!”  

“Sao lại không được, Kim Tư Kỳ nhà họ Kim ở Giang Nam là bạn cùng lớp đại học với anh”. Đinh Dũng cũng phải tự hào vì da mặt của mình nhưng sợ Hàn Phương Nhiên hỏi tiếp sẽ lộ sơ hở nên vội vàng chuyển đề tài nói: “Trời ạ, vợ cứ yên tâm đi, anh tin bất động sản Đỉnh Kim nhất định sẽ hợp tác với chúng ta cũng bởi anh tin tưởng hoàn toàn vào năng lực của em, quan hệ của anh chẳng qua chỉ là đá lót đường thôi”.  

Đinh Dũng vừa thản nhiên xua tay vừa không quên tán dương Hàn Phương Nhiên mấy câu.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên hừ nhẹ, nhưng lời khen ngợi của anh cũng rất có tác dụng với cô. Cô lườm anh nói: “Thế còn tạm được!”   

“Đinh Dũng, em cảm thấy...anh cứ như biến thành một người khác vậy”. Hàn Phương Nhiên khi nãy còn đang tận hưởng đột nhiên trở nên cảnh giác ra mặt, cô dò xét Đinh Dũng một lượt từ trên xuống dưới, như thể muốn xem xem có phải anh thực sự đã biến thành một người khác hay không.  

Nhưng cô đã từ bỏ ngay sau đó, từ đầu tới chân, Đinh Dũng không có bất cứ điểm gì khác, chỉ là tính cách giúp người hoàn toàn giống như một người khác.  

Đinh Dũng trước đây chắc chắn sẽ không vì một câu mắng chửi của người khác mà thẳng tay cho người đó một bạt tai, đặc biệt là khi đối diện với Phùng Quyên và Hàn Hàn, thực sự quá ngầu đi mất!  

Nghĩ tới việc Đinh Dũng vì mình mà đánh Phùng Quyên một cái, Hàn Phương Nhiên vừa cảm động lại vừa khổ tâm. Dù thế nào Phùng Quyên cũng là chị dâu của cô, hôm nay Đinh Dũng đối xử với cô ta như vậy, Hàn Hàn và Phùng Quyên nhất định không bỏ qua, nếu như bọn họ tìm người đối phó với Đinh Dũng thì làm sao!  

“Không sao, em không cần lo lắng bọn họ trả thù anh”. Đinh Dũng nhận ra nỗi lo lắng trong ánh mắt của Hàn Phương Nhiên, anh hiểu ra cô điều cô đang trăn trở nên cười nói: “Bọn họ không phải đối thủ của anh”.  

“Nhưng mà...”, Hàn Phương Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại có nói cũng vô ích. Cô gật đầu nói: “Tóm lại, chuyện gì cũng phải cẩn thận!”  

“Ừm”. Nói xong, Hàn Phương Nhiên không nghĩ gì nữa mà chỉ thở dài bất lực.  

Nhìn dáng vẻ buồn rầu của Hàn Phương Nhiên, Đinh Dũng ngây ra một lúc rồi hỏi: “Không phải anh đã nói rồi sao, không cần lo bọn họ trả thù anh, hơn nữa...”  

“Không phải”. Hàn Phương Nhiên lắc đầu nói: “Cho dù bọn họ có trả thù anh chắc cũng không dám lộ liễu quá nhưng chuyện tiền vốn này, em thực sự không nghĩ ra cách để xin rót vốn 1 tỷ!”  

Nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng mới hiểu ra, hóa ra cô ấy lo lắng chuyện này à, xem ra phải tới ngân hàng một chuyến.  

“Yên tâm đi, chuyện tiền vốn để anh giải quyết”. Đinh Dũng mỉm cười gật đầu rồi nói tiếp: “Con trai thống đốc ngân hàng phát triển Kim Châu là bạn học cũ của anh, chuyện này không cần phải lo lắng”.  

“Anh học đại học gì, sao có nhiều bạn là nhân vật lớn thế”. Hàn Phương Nhiên không tin, đó đều là những nhân vật thế nào chứ, con trai thống đốc ngân hàng, đại tiểu thư họ Kim ở Giang Nam, con trai đại ca xã hội đen Kim Châu, tất cả đều học cùng trường, hay là cùng lớp với Đinh Dũng?”  

Đúng lúc Đinh Dũng đang bị Hàn Phương Nhiên hỏi tới mức không biết nên giải thích thế nào thì đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng.  

“Vào đi”. Hàn Phương Nhiên vội vàng điều chỉnh lại nét mặt.  

Trợ lý của Hàn Phương Nhiên đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Đinh Dũng, cô ngây ra một lát nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường, kính cẩn nói với Hàn Phương Nhiên: “Cô Phương Nhiên, bên này có mấy phương án cần cô xem qua một lát”.  

“Được rồi, để đó đi”. Hàn Phương Nhiên gật đầu bảo trợ lý đặt trên bàn.  

Nghe Hàn Phương Nhiên nói, trợ lý gật đầu đặt kẹp tài liệu trên bàn, lúc đi qua Đinh Dũng, cô còn tò mò liếc nhìn anh một cái.  

“Phương Nhiên, em làm việc đi, anh ra ngoài một chuyến”. Thấy Hàn Phương Nhiên có chuyện cần giải quyết, Đinh Dũng cũng không ở lại lâu mà rời khỏi trụ sở tập đoàn Hàn Thị.  

Tới khi anh lái xe đi khỏi tòa nhà, một vài nhân viên nghe ngóng được chuyện vẫn đang chỉ trỏ.  

“Ôi, mấy người nghe nói gì chưa, hôm nay trong cuộc họp, chính anh ta là người nhận lời chủ tịch sẽ đi đàm phán lần nữa với bất động sản Đỉnh Kim”. Một người đàn ông nháy mắt ra hiệu với mấy đồng nghiệp khác, nói nhỏ.  

Nghe vậy, một phụ nữ đeo kính nhìn liếc ra ngoài cửa rồi mới nói: “Người vừa nãy không phải là tên rể vô dụng của nhà chủ tịch sao?”  

“Hình như là thế, tôi nhớ anh ta còn từng lên báo, bị một cậu chủ ném trứng gà đầy người”. Một phụ nữ khác cũng nói nhỏ.  

Không có ai nhận ra một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở đeo kính đen.  

“Khụ khụ!”, nghe bọn họ bàn luận về Đinh Dũng, cô ho lên một tiếng rồi đi vào, những người khác phải ngậm miệng lại ngay.  

Đinh Dũng đi ra khỏi tập đoàn, đi thẳng tới trụ sở ngân hàng phát triển Kim Châu, trên đường đi, anh đã gọi cho Kim Tư Kỳ rồi.  

Muốn vay được tiền của ngân hàng không khó, Đinh Dũng có một vạn cách để vay được tiền, thậm chí nếu anh muốn anh có dùng tiền của mình để lấp đầy lỗ hổng kia nhưng nếu như trong hoàn cảnh không dùng được tiền của mình, cách duy nhất là cùng nhân vật vai vế Kim Tư Kỳ  đi một chuyến.  

Tới trước cửa trụ sở ngân hàng phát triển Kim Châu còn phải đợi một lát nữa Kim Tư Kỳ mới tới, Đinh Dũng liếc nhìn qua, không tìm thấy thang máy lên thẳng tầng trên nên chỉ đành đi vào trong sảnh lớn của ngân hàng.  

Vừa vào trong, một cô gái mặc đồ tây đã ra đón.  

“Quý khách muốn làm thủ tục gì?” Cô gái mỉm cười hỏi, giọng rất ngọt ngào, xem chừng còn ít tuổi, có lẽ là nhân viên tư vấn ở ngoài sảnh.  

Đinh Dũng mỉm cười gật đầu nhìn người trong sảnh một lượt rồi nói: “Tôi muốn bàn chuyện vay tiền với quý ngân hàng”.  

“Quý khách muốn vay tiền từ ngân hàng chúng tôi sao?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, cô gái ngây ra một lúc rồi đưa tay mời Đinh Dũng, nói: “Mời đi bên này”.  

“Nói ở đây?”, Đinh Dũng nhìn vị trí cô gái chỉ, không ngờ sẽ nói chuyện bên trong sảnh lớn nên lắc đầu chỉ lên tầng trên, nói: “Có thể lên trên nói không?”  

“Chuyện này...”, cô gái do dự một lát, chưa đợi cô trả lời, một phụ nữ trung niên cũng mặc đồ Tây đã hét lên: “Tiểu Khê, giúp tôi đưa cái này tới phòng quản lý”.  

“Chị Phượng, bên em...”, cô gái được gọi là Tiểu Khê vừa lên tiếng đã nghe tiếng chị Phượng nói: “Không sao, cô đi đi, bên đây để tôi tiếp”.
Bình Luận (0)
Comment