Chàng Rể Trường Sinh

Chương 92

“Là cô Kim, sao cô ấy lại tới?”, thấy Kim Tư Kỳ, giám đốc ngân hàng phát triển Kim Châu mặt biến sắc. Anh ta không khỏi lẩm nhẩm, vội tiến tới đón tiếp.  

Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng mặt tươi cười đi tới. Hôm nay cô nhận được điện thoại của Đinh Dũng nên nhanh chóng tới vì nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên Đinh Dũng chủ động gọi điện cho cô.  

“Cô Kim tới, tôi không kịp tiếp đón từ xa, thật thất lễ quá”, giám đốc ngân hàng tươi cười niềm nở tiếp đón Kim Tư Kỳ ở sảnh của ngân hàng.  

Những nhân viên ngân hàng khác, bao gồm cả chị Phượng cũng nhìn về phía giám đốc ở sảnh chính. Nên biết rằng đây chính là thiên kim của nhà họ Kim ở Giang Nam, là khách hàng lớn của ngân hàng bọn họ.  

Thế nhưng điều khiến người ta không ngờ tới đó chính là đối diện với sự niềm nở đón tiếp của giám đốc, Kim Tư Kỳ lại ngó lơ mà cứ thế đi về phía Đinh Dũng.  

“Anh Đinh”, Kim Tư Kỳ cười gật đầu với Đinh Dũng, tiếp tục: “Không biết hôm nay anh Đinh gọi tôi đến là có việc gì?”  

“Chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định sẽ dốc sức”, từ sau lần trước, Kim Tư Kỳ chắc chắn rằng Đinh Dũng không giống người thường. Có thể là bạn bè của một vị đại sư thì đương nhiên là việc tốt lành rồi.  

Thấy Kim Tư Kỳ chủ động nói chuyện với Đinh Dũng, giám đốc đứng ở sảnh chợt chột dạ. Lẽ nào Đinh Dũng là nhân vật tai to mặt lớn như Kim Tư Kỳ?  

Vừa rồi chị Phượng còn nói những lời như vậy, chắc chắn đã đắc tội với Đinh Dũng rồi.  

Cái thành phần thành sự thì ít mà bại sự có thừa này lẽ ra nên đuổi ra khỏi ngân hàng từ lâu rồi mới phải.  

Vừa nghĩ, anh ta vội đi tới cười với Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng: “Hai người quen nhau sao?”  

“Lần này gọi cô tới quả thực là có việc cần cô giúp “, Đinh Dũng nhìn sang giám đốc kia một cái, sau đó nói với Kim Tư Kỳ: “Tôi muốn vay tiền ở ngân hàng này, không biết cô có thể bảo lãnh giúp tôi không?”  

“Vay tiền? Đương nhiên không vấn đề gì, có điều anh Đinh muốn vay mà còn cần tôi bảo lãnh sao?”, Kim Tư Kỳ bụm miệng cười, trong ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.  

Một người như Đinh Dũng vay tiền ở ngân hàng có lẽ không phải là vấn đề, tại sao lại cần cô bảo lãnh giúp.  

Thế nhưng câu nói này đến tai giám đốc kia thì lại khiến ông ta giật mình. Vừa rồi anh ta còn châm chọc Đinh Dũng bị thần kinh, nhưng bây giờ nếu như Kim Tư Kỳ thật sự làm người bảo lãnh thì với thế lực của nhà họ Kim ở Giang Nam, vay một tỉ cũng không phải là không thể.  

“Cô Kim, cô muốn bảo lãnh cho tên thần kinh này sao?”, chị Phương mặt mày khó coi, cau chặt đầu mày tỏ vẻ không tin. Cho dù thế nào thì chị ta cũng không thể ngờ nổi trước đó kẻ mà chị ta coi là loại thần kinh lại quen biết với Thiên Kim tiểu thư nhà họ Kim ở Giang Nam.  

“Sao thế, không được sao?”, Kim Tư Kỳ cau mày nhìn chị Phượng.  

Lúc này chị ta mới phát hiện ra bầu không khí trong sảnh có gì đó khác thường. Xem ra trước khi chị ta tới, ở đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.  

“Giám đốc Trần, bây giờ  có tiện nói chuyện không?”, Đinh Dũng nhếch miệng giễu cợt, đột nhiên nhìn sang giám đốc rồi lên tiếng hỏi.  

Nghe vậy, giám đốc Trần đâu dám chậm trễ. Anh ta vội giơ tay làm tư thế mời, nói với Đinh Dũng: “Chúng ta lên tầng thôi, tới văn phòng tôi nói chuyện”.  

Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng, sau khi thấy anh gật đầu, cô mới gật đầu lại rồi cùng giám đốc Trần lên tầng.  

Thái độ này của Kim Tư Kỳ thể hiện rất rõ ràng. Giám đốc Trần chỉ biết thầm than khổ. Vị này rốt cục có thân phận gì mà có thể khiến cả đại tiểu thư nhà họ Kim phải nể mặt chứ.  

Vừa thắc mắc, anh ta vừa đưa Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ lên văn phòng làm việc ở tầng hai.  

“Tôi gọi cô đến là vì tôi muốn vay một khoản tiền tương đối lớn”, Đinh Dũng ngồi trên ghế sofa quay sang nhìn Kim Tư Kỳ ở bên cạnh rồi nói tiếp: “Cô chưa cần đồng ý vội, nghe tôi nói xong rồi quyết định”.  

“Đúng vậy, cô Kim. Cậu Đinh muốn vay một tỉ nhân dân tệ. Cái này…”, giám đốc Trần nhìn Kim Tư Kỳ tỏ vẻ khó xử. Cho dù có Kim Tư Kỳ bảo lãnh thì số tiền vay một tỉ nhân dân tệ cũng rất khó phê chuẩn.  

“Một tỉ?”, Kim Tư Kỳ lại không tỏ ra giật mình, chỉ là có hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới một số việc, cho nên mới lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình: “Anh muốn vay giúp nhà họ Hàn?”  

Nghe Kim Tư Kỳ nói vậy, Đinh Dũng không hề lên tiếng, chỉ gật đầu.  

“Nhà họ Hàn?”, ngược lại, giám đốc Trần lại tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta gại gại tóc nhìn Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ, hỏi: “Không phải gần đây phía cô đơn phương chấm dứt hợp đồng sao? Vì chuyện này mà mọi người đều không đánh giá cao tập đoàn Hàn Thị cho nên mới rút phần lớn vốn cho vay và đầu tư về”.  

Sự ảnh hưởng của việc nhà họ Kim chấm dứt hợp đồng với nhà họ Hàn như thế nào thì có lẽ những người khác cũng không hay rõ nhưng những người làm trong ngân hàng như bọn họ lại rõ mười mươi. Nếu không phải là doanh nghiệp được nhà họ Kim đánh giá cao thì không ai dám cho vay cả.  

“Đúng vậy, tôi muốn vay cho tập đoàn Hàn Thị. Hiện giờ nhà họ Hàn chưa tới mức sụp đổ”, Đinh Dũng gật đầu sau đó lại lắc đầu nhìn Kim Tư Kỳ, nói: “Vả lại tôi cần bất động sản Đỉnh Kim tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hàn Thị”.  

“Không thành vấn đề. Vốn dĩ ban đầu vì…”, Kim Tư Kỳ lập tức đồng ý thế nhưng cô cũng nhanh chóng ý thức được sự không thoả đáng trong lời nói nên vội vàng nuốt những lời còn lại vào trong, sau đó cười đáp: “Anh Đinh đã có lời thì tôi nhất định sẽ giúp anh việc này”.  

“Ừm, sau hai ngày nữa tập đoàn Hàn Thị sẽ cử người tới đàm phán chi tiết với các cô”, Đinh Dũng gật đầu, nói trước với Kim Tư Kỳ để tránh mất thời gian phải giải thích.  

“Được, tôi sẽ sắp xếp”, Kim Tư Kỳ đồng ý, sau đó cô nhìn sang giám đốc Trần, hỏi: “Việc nhà họ Hàn vay tiền, anh có làm được không?”  

“Cái này…”, giám đốc Trần do dự một hồi mới đáp: “Vì hiện giờ ở thành phố Kim Châu cũng chẳng có ai đồng ý đầu tư tiền vào tập đoàn Hàn Thị nữa. Cho dù cô là người bảo lãnh thì tôi…tôi cũng phải thương lượng với tổng công ty đã, vả lại một số tiền lớn thế này…”  

Nói tới đây, giám đốc Trần lắc đầu thở dài. Anh ta không cho rằng Đinh Dũng có thể vay được số tiền một tỉ nhân dân tệ. Nếu như số tiền ít hơn một chút thì anh ta còn có thể nể mặt Kim Tư Kỳ mà đồng ý.  

Nhưng một tỉ, một con số lớn thế này, không phải một giám đốc chi nhánh như anh ta có thể quyết định được. Kể cả là có Kim Tư Kỳ đảm bảo.  

“Ừm, anh cứ nói chuyện với tổng công ty đi. Chúng tôi ở đây đợi anh”, Kim Tư Kỳ gật đầu, ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Đúng rồi, không phải lấy danh nghãi của tôi mà lấy danh nghĩa bảo lãnh dưới tên nhà họ Kim ở Giang Nam”.  

“Được, cô vui lòng đợi một lát”, vừa đứng dậy, giám đốc Trần suýt chút nữa thì bị lời nói vừa rồi của Kim Tư Kỳ làm cho hết hồn. Anh ta vội đi nhanh ra khỏi văn phòng.  

Bảo lãnh dưới danh nghĩa của nhà họ Kim ở Giang Nam và bảo lãnh dưới tên cá nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau. Người này rốt cục là ai mà có thể khiến nhà họ Kim ở Giang Nam đứng ra bảo lãnh cho vay tiền chứ?  

Việc này anh ta nhất định phải nhanh chóng báo cáo với tổng công ty vì rất có khả năng liên quan đến mối quan hệ tương lai của ngân hàng phát triển Kim Châu với nhà họ Kim ở Giang Nam.
Bình Luận (0)
Comment