Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1017

“Song thai? Con trai?”

Triệu Hùng ngạc nhiên không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào.

“Ừ! Song thai, con trai!” Lý Thanh Tịnh nói lại một lần nữa.

Triệu Hùng ôm thật chặt Lý Thanh Tịnh vào trong lòng, khẽ hôn lên trán cô một cái. Tay to nhẹ nhẹ vỗ về cái bụng của Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, em thật tốt!”

Lý Thanh Tịnh cố ý hừ nhẹ một tiếng, u oán nói: “Thế nào, em mang thai hai đứa con trai của anh, anh chỉ nói vậy à. Trước đây lúc emcó bầuDao Châu, thế nào không thấy anh khen em tốt.”

Triệu Hùng xấu hổ nở nụ cười nói: “Vợ của anh vẫn luôn rất tốt! Trong lòng anh là cô gái hoàn mỹ nhất. Không! Là nữ thần.”

Lý Thanh Tịnh cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, dựa sát vào trong lòngTriệu Hùng, tiếng như muỗi kêu mà nói: “Em vốn không muốn để cho anh trở về, nhưng anh vội vã cúp máy, chờsau ba tháng, chúng ta cùng một chỗ!”

“Ừ! Chúng ta!”

Triệu Hùng khó nén kích động tâm tình nói: “Thanh Tịnh, anh nhớ rõ lúc ởchùa Linh Ấn thời điểm, thầyLưu Ngũ Khuyết đã từng nóisau này chúng ta sẽ có hai người con trai.”

“Đúng thế! Thầy Khuyết xem thật là chuẩn. Thật là thần tiên sống đương đại!”

“Ông ấy làhậu nhân thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn đời Minh. Lưu Bá Ôn được xưng biết 500 năm trước, biết 500 năm sau đó.”

Vừa nhắc tới Lưu Ngũ Khuyết, trên mặt Lý Thanh Tịnh hiện ra vẻ đau buồn âm thầm. Không khỏi lại nghĩ tớikiếp nạn năm năm sau.

Nhưng cho dù kiếp nạn này của cô có thể hóa giải không, có thể để lạihai đứa con trai, một đứa con gái choTriệu Hùng, coi như là cuộc sống mỹ mãn, không có tiếc nuối!

May là tầm mắt củaTriệu Hùng khôngnhìn thấy vẻ mặt Lý Thanh Tịnh.

Đây là một tâm bệnh củaLý Thanh Tịnh, nhưng bởi vì đột nhiên mang thai nên hòa tan phiền nãotrong lòng.

“Thanh Tịnh, em vừa mang thai đừng nên quá mệt nhọc. Cố gắng giao hết công việc ra!”Triệu Hùngquan tâm nói với Lý Thanh Tịnh.

“Em đã giao cho Bạch Hồng Liên rồi! Hiện tại chỉ để ý công ty của nhà họ Đàothôi. Công ty thiết kế bao bì vàcông ty mỹ phẩm dưỡng damới mở, đều giao hết cho Bạch Hồng Liên xử lý.”

“Ừ! Năng lựcnghiệp vụ củaBạch Hồng Liên rất khá, giao cho cô ta được! Nếu như em quá mệt nhọc, anh sẽ thấy tìm người giúp em quản lýcông ty của nhà họ Đào.”

“Không cần! Nếu như cả ngày rảnh rỗi ở nhà, em sẽ ốm mất. Em cũng biết trời sinh có số vất vả.”

“Nhưng em phải đồng ývới anh, không được mệt quá sức!”

Lý Thanh Tịnhnói đùa vớiTriệu Hùng: “Anh là đang lo lắng cho em? Hay là đang lo lắng của hai đứa con trai của anh?”

“Đều lo lắng! Mẹ con emlàngười thân nhấttrên thế giới này của anh, sao anh có thể không lo lắng! Được rồi, chúng ta lấy tên gì cho bọn nhỏ nhỉ?”

“Còn sớm mà, lấytên sớm như vậy để làm chi!”

“Sớm muộn gì cũng được! Đỡ phải đến lúc nghĩ không ra, vẫn nên nghĩ sớm đi.”

“Vậy anh nói tên gì được?” Lý Thanh Tịnh trưng cầuý kiếnTriệu Hùng.

Triệu Hùng suy nghĩ một chút nói: “Một người tên là Triệu Vệ, một người tên là Triệu Quốc, thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là bảo vệ đất nước!”

“Ui! Tên này quá bình thường, nghe giống như tên thập niên tám mươi chín mươi. Anh không thể nghĩ cái tên mới mẻ độc đáo chút à.”

“Được kêu là Triệu Văn và Triệu Võ thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là văn võ song toàn.”Triệu Hùng kiến nghị.

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút:“Tên này cũng không tệ lắm! Nhưng mà em chỉ muốn con trai lớn lên mạnh khỏe bình an. Không bằng, một đứa gọi là Triệu Bình, một đứa tên là Triệu An thế nào? Hợp cùng một chỗ chính là bình an.”

“Cũng tốt vô cùng! Nhưng anh nghĩ Triệu Văn với Triệu Võ cũng không sai.”

“Vậy cũng đừng xoắn xuýt, dù sao bọn nhỏ còn lâu mới sinh. Đến lúc đó, chúng ta đi Chùa Linh Ấn đi tìm thầy Khuyết, làm quyết định.”

“Được! Vậy chờ được anh đối phó xongtập đoàn Khải Thời, chúng tađichùa Linh Ấn một chuyến!”Triệu Hùng đồng ý vớicáchnghĩ của Lý Thanh Tịnh.

Thật rasở dĩ Lý Thanh Tịnh muốn đi “Chùa Linh Ấn!”, là bởi vì Lưu Ngũ Khuyết nóisau nàycô và Triệu Hùng sẽ có hai nam một nữ, đã ứng nghiệm. Cô là lo lắng kiếp nạn năm năm sau của mình, muốn đi hỏi Lưu Ngũ Khuyếtmột chút, có phương pháp phá giải không.

Nếu quả thật không có cách phá giải, như vậy chỉ có thể tiếp nhận số phận.

Đến lúc đó, tất cảphải xem Triệu Hùng rồi.

Lưu Ngũ Khuyết nói qua: Nếu nhưý chíTriệu Hùng kiên định, bọn họ sẽ lần thứ hai ởcùng một chỗ sau mười năm sau, hạnh phúc cả đời đến già. Nếu như ý chíTriệu Hùng không kiên định, như vậy Lý Thanh Tịnh có khả năng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Vì không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, Lý Thanh Tịnh cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏiTriệu Hùng: “Triệu Hùng, anh có nắm chắc đối phó vớitập đoàn Khải Thời không?”

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày nói: “Anh nghe Triệu Hằng nói chú ba muốn đích thân tới chủ trì chuyện này. Có phòng thương mại Hải Tântỉnh Lam Hỏa cùng phòng thương mại Tân Thành tỉnh Hà Giang giúp đỡ, bình thường chống lại tập đoàn Khải Thờianh cũng không phải sợ. Lo lắng của anh là lúc đối mặt vớinhà họ Triệu, anh sẽ nhân từ nương tay.”

Lý Thanh Tịnh có thể hiểu đượctình cảnh của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhìn như là một người vô tình lãnh khốc, thật raanh là trong nóng ngoài lạnh. Tuy rằng, nghiêm ngặt mà nóiTriệu Hùng đã không phải làngườinhà họ Triệu. Nhưng sau khiTriệu Hùngbiết hết chân tướng, đây tất cả đều là do Triệu Khải Thời đang âm thầm thao túng, là vì đểanhrời khỏi mảnh đất thị phinhà họ Triệu này, để tránh khỏi trở thành quân cờ củaTây Giao.

Hôm nay tuy nói nhà họ Triệu có nội gián, nhưng phần lớn ngườinhà họ Triệuđều là tốt. Lúc đối mặt vớinhà họ Triệu, Triệu Hùng bận tâm thân tình, khó tránh khỏi sẽ có chút bàng hoàng.

“Vậy anh hoài nghi ai là nội gián nhà họ Triệu?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Anh cũng không biết!”Triệu Hùng nhẹ giọng thở dài nói: “Hiện nay, người duy nhất anh có thể tin tưởng chỉ cóTriệu Hiền.”

“Vậy anh có thể dùng Triệu Hiềndẫn nội giánnhà họ Triệura.” Lý Thanh Tịnh kiến nghị.

Triệu Hùng nghe xong trước mắt sáng ngời, hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, làm cách nào để dẫn ra?”

Lý Thanh Tịnh nói: “Ngươi cố gắng cho bố anh đưa Triệu Hiền đến Hải Phòng, đến lúc đó emlại cho anh biết biện pháp gì.”

“Ôi! Đối với anh mà em còn giữ bí mật à?”

“Nói ra sẽ không linh!” Lý Thanh Tịnh cười nói.

“Ừm, được! Chờ hai ngày nữa, tôi tâm sự với bố anh.”

“Anh gọi bố, không phải là gọi rất thuận miệng nha!” Lý Thanh Tịnh mỉm cười.

Triệu Hùng nao nao.

Lúc lễ mừng năm mới, anh còn đang tức giậnông bố cáo già Triệu Khải Thờikia cùng con đàn bà hồ ly tinh sinh ra đứa con gái Triệu Niệm. Mới vừa rồi đúng làgọi“Bố!”rất thuận miệng.

“Triệu Hùng, anh hẳn đã biết tình cảnh của bố anh. Hiện tại ông không chỉ bị ép rời khỏi vị trí tổng giám đốc, còn tương đương với bị giam lỏng. Bố anh âm thầm mưu đồ tất cả, thật ra không chỉ vì nhà họ Triệu, càng là vì anh! Em dám khẳng định ông cũng không biếtnội gián là ainhà họ Triệu. Hiện tại, người duy nhất có thể giúp ông chính là anh.”

“Bố mẹcòn ở, cuộc đời còn có mái ấm; bố mẹ đi, cuộc đời chỉ còn đường về! Bố anh coi anh như làhi vọng củanhà họ Triệu, nếu như anh vẫn không thể buông được, như vậy coi như ông đã lầm người!”

Nghe xong Lý Thanh Tịnh nói, Triệu Hùng lâm vào trầm mặcchưa từng có!
Bình Luận (0)
Comment