Sau khi rời khỏi tập đoàn Hắc Quyên, tâm trạng của Tống Y Sa rất tốt. Mặc dù Triệu Hùng không nói với cô ông chủ đầu tiên của tập đoàn Hắc Quyên là ai, nhưng Triệu Hùng có nói người đó có quan hệ thân thiết với anh. Điều này có liên quan đến sự riêng tư cá nhân, cô cũng không hỏi lại.
Dù sao thì hiện tại Triệu Hùng cũng là ông chủ của tập đoàn Hắc Quyên và Đại Đô Lâu. Có các thế lực này âm thầm giúp đỡ, việc giải quyết tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi trở về nhà, Tống Y Sa yêu cầu đầu bếp riêng ở nhà làm một bàn lớn đồ ăn.
Hà Ngọc Kỳ thấy dáng vẻ Tống Y Sa vô cùng phấn chấn, như thể vừa gặp được một niềm vui lớn, liền tò mò hỏi: “Chị Sa, hôm nay chị trông rất hạnh phúc?”
“Đúng vậy! Hôm nay chị đã ký một hợp đồng với một đối tác rất mạnh. Vì vậy, tâm trạng rất hạnh phúc.” Tống Y Sa vừa cười vừa trả lời.
Trần Văn Sơn dựa vào sự nhạy cảm của nghề nghiệp đã lập tức hướng mắt về phía Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng khẽ gật đầu. Trong lòng anh cũng hiểu ra, Triệu Hùng đã nói với Tống Y Sa sự thật rồi.
Không có gì lạ khi Tống Y Sa lại vô cùng vui vẻ như vậy.
Mọi người trong tay cầm ly rượu vang, trò chuyện không ngớt.
Khi đôi mắt của Triệu Hùng lướt tới khuôn mặt xinh đẹp của Cố Minh Tuyết, nhìn thấy lông mày của cô ấy hơi cau lại, cho rằng cô đang có tâm sự gì đó. Anh còn nghĩ rằng cô vẫn giữ trong lòng chuyện tối hôm qua, dự định tìm một cơ hội để trò chuyện với cô.
Đúng lúc này, Tống Y Sa đã nhận được một cuộc gọi.
Cô đứng dậy và đi về phía bên cạnh.
Khi Tống Y Sa trở lại, sắc mặt cô trông có vẻ nghiêm trọng.
“Triệu Hùng, con cáo gia Đường Tân Khải kia thực sự đã cử người tới thị trấn Lam Hồng để tìm bố mẹ của Lâu Như Mỹ. Nếu không phải em đoán trước được sự việc, thay đổi vị trí của bố mẹ cô ta, có lẽ bọn họ đã thực sự bị hãm hại rồi.”
Sau khi nghe Tống Y Sa nói, Trần Văn Sơn lo lắng nhìn về Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi cảm thấy rằng bố mẹ của Lâu Như Mỹ hiện đang ở Hải Hòa cũng chưa chắc đã an toàn, có lẽ nên đón họ trở về.”
Triệu Hùng gật đầu và nói: “Vậy cử người tới đưa họ về đi.”
“Triệu Hùng, con cáo già Đường Tân Khải đó có thể vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nếu em đón bố mẹ của Lâu Như Mỹ tới đây, rất có thể việc chúng ta giữ cô ta ở đây cũng sẽ bại lộ.”
“Chị yên tâm, tôi sẽ tìm một nơi thật tốt.”
“Ồ, không phải là cậu định để bọn họ ở Hải …”
Triệu Hùng ngắt lời Tống Y Sa, khẽ gật đầu.
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, hay đích thân tôi đến Hải Hòa để đón bố mẹ Lâu Như Mỹ?”
“Được, vậy cậu đưa Tàn Kiếm đi cùng.” Triệu Hùng nói.
Trần Văn Sơn gật đầu, cùng Tàn Kiếm đứng lên.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, Triệu Hùng gọi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, hãy nhớ đừng để lộ thân phận.”
“Anh đừng lo lắng.” Trần Văn Sơn gật đầu, mang theo Tàn Kiếm nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Sau con khi Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm đi khỏi, họ liền phát hiện có người theo dõi. Không cần nghĩ cũng biết, đó chính là người của Đường Tân Khải.
Dựa vào năng lực đối phó với nghiệp vụ trinh thám của Trần Văn Sơn, rất nhanh sau đó họ đã khiến đối phương tụt lại phía sau. Trên đường đi đổi xe một lần, sau đó trực tiếp lái xe rời khỏi Tân Thành.
Khi bọn họ tới một nơi có tên gọi Hải Hòa, đã là bảy giờ tối.
Nhìn thấy Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm đến, người chịu trách nhiệm trông coi bố mẹ của Lâu Như Mỹ liền báo cáo với Trần Văn Sơn và Tàn Kiếm Hồ A: “Ông Trần, ông Hồ. Tập đoàn Đường Sư đã lục soát khắp thị trấn Lam Hồng, tôi đoán là cũng sắp tìm tới nơi này rồi.”
Trần Văn Sơn vừa nghe tới đây liền nhanh chóng quyết định: “Mang bố mẹ Lâu Như Mỹ lên xe, chúng ta đi ngay lập tức. Tại Tân Thành sẽ có người hỗ trợ.”
Vừa mới chuẩn bị ra ngoài, họ liền nghe thấy một âm thanh lớn từ ngoài sân truyền vào.
Trần Văn Sơn ra hiệu mọi người lấy khăn che mặt, ai nấy đều lập tức làm theo,
“Tàn Kiếm, cậu phụ trách bảo vệ bố mẹ Lâu Như Mỹ. Nếu bọn chúng vào tới đây, tôi sẽ mở đường cho cậu.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bên ngoài sân bỗng có tiếng nói: “Ở đây! Tôi có người đưa bố mẹ Lâu Như Mỹ tới đây.”
“Đây là cho anh, cầm lấy đi.”
“Cảm ơn ông chủ.” Người báo tin cầm trong tay một tập tiền rất dày, vui vẻ quay người rời đi.
Người cầm đầu đoàn người tới đây chính Tiết Mạnh, lần trước bị Triệu Hùng đánh tại quán bar Thanh Hà, trong lòng nhất định vô cùng tức giận. Lần này anh ta nghe theo lời Đường Tân Khải đi tìm tung tích của bố mẹ Lâu Như Mỹ. Nếu bọn họ đồng ý nghe theo chúng, liền mang họ về canh giữ cẩn mật. Còn nếu họ không đồng ý nghe theo, lập tức trừ khử.
Tiết Mahj thấy trong nhà có đèn sáng nhưng bốn bề đều vắng lặng như tờ, liền nói với hai tên thuộc hạ: “Lên trước xem sao.”
Hai người đàn ông thân hình cao lớn, hiên ngang bước về phía trong sân.
Khi tới trước cửa, một trong hai người họ đưa bàn tay to lớn của mình đẩy mạnh vào cửa.
“Ầm ầm.”
Cánh cửa không hề nhúc nhích.
“Mở cửa! Mau mở cửa!” Người đàn ông to lớn hướng vào bên trong mà kêu lớn.
Trong phòng không có tiếng trả lời, đáp lại anh ta chỉ là không gian yên lặng như tờ.
Bố mẹ Lâu Như Mỹ sợ tới mức cả cơ thể đều co rúm lại. Lúc trước mấy người do Tống Y Sa phát tới đã nói với họ, vì con gái của họ phạm pháp, sẽ có người gây khó dễ cho vợ chồng già bọn họ. Vì vậy họ liền nghe theo Tống Y Sa mà tới nơi này.
Bố mẹ của Lâu Như Mỹ là những người trung thực, tuy họ biết rằng con gái đã được một người giàu có thuê làm việc, nhưng cũng không hề biết cô được tên cáo già Đường Tân Khải bao nuôi. Bọn họ có tìm cách gọi điện cho con gái, nhưng gọi thế nào cũng không được, lần nào cũng không có người trả lời.
Vốn dĩ họ định báo cảnh sát, nhưng họ đã được khuyên can, con gái của họ đã vi phạm pháp luật, nếu báo cảnh sát thì chẳng khác nào tự chui đầu vào giọ. Rơi vào đường cùng, hai vợ chồng họ chỉ có thể theo người của Tống Y Sa trốn đến thị trấn Lam Hồng rồi tới nơi tên gọi Hải Hòa này.
Nhưng không ngờ rằng họ lại bị một người dân tham lam theo dõi và bán rẻ thông tin.
Trần Văn Sơn đưa mắt nhìn mọi người, dáng vẻ muốn nói nếu có người xông vào, anh sẽ là người ra đầu tiên. Sau khi mở được đường thoát, Tàn Kiếm sẽ dẫn bố mẹ Lâu Như Mỹ lao ra.
Mọi người đã hiểu ý, lập tức gật đầu.
Bên ngoài người đàn ông vẫn gõ cửa, một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì.
Hai bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai đồng thời lùi về phía sau, từng người duỗi chân đạp về phía cánh cửa.
Sau khi đạp mấy phát, cuối cùng cánh cửa cũng bị đạp đổ.
Đúng lúc khoảnh khắc cánh cửa ngã xuống, Trần Văn Sơn lập tức xông lên, song quyền đánh ra, hướng thăng về hai người đàn ông vừa đập cửa.
Không có sự phòng bị, hai người bị đánh mạnh vào ngực, kêu lên một tiếng rồi ngã ngửa xuống đất.
Trần Văn Sơn đưa mắt nhìn quanh dò xét tình hình, thấy có ít nhất ba mươi bốn mươi người ở bên ngoài. Bọn họ đều lăm lăm vũ khí trong tay, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Tiết Mạnh chấn động, hét lớn với đám tay chân: “May vây quanh, không được để chúng thoát.”
Trần Văn Sơn nhảy mạnh mấy cái, phút chốc đã tới bên cạnh đám người Tiết Mạnh. Anh tung một cú đá quét, đánh ngã mấy người phía sau. Lập tức liền thấy một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, ánh mắt lạnh lùng chặn ngay trước mặt Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn hướng lòng bàn tay ra ngoài, đánh về phía đối phương. Bên kia cũng giơ tay đánh ra. Hai lòng bàn tay vừa chạm vào nhau, hai người đồng thời lùi lại phía sau mấy bước.
Trần Văn Sơn và người đối diện đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Con cáo già Đường Tân Khải này cũng rất chịu chơi rồi. Chỉ vì bố mẹ của Lâu Như Mỹ mà phái tới một cao thủ thiên bảng.