Sau khi xuống xe, Hà Ngọc Kỳ không chờ được nữa liền vội vàng gọi Triệu Hùng: “Này, anh nhanh lên đi. Đến muộn, không có chuyện hay để xem đâu.”
Triệu Hùng có chút tức giận nói: “Đánh nhau thực sự là chuyện hay vậy sao?”
Triệu Hùng vẫn chưa biết người đang đánh với Đường Tân Khải chính là Hoằng Thủy.
Tống Y Sa chỉ nói với anh con trai nhỏ của Đường Tân Khải đã gây chuyện với một đại ca của Thành Lâm, cũng không đề cập người đó là ai. Vì vậy, Triệu Hùng cũng không mấy để tâm tới.
Đúng lúc Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ bước qua cổng trường nữ sinh Tân Thành, nhìn thấy hai bên vẫn còn đang ra sức chém giết.
Trên mặt đất có vô số người bị thương, những người khác vẫn hăng hái đánh nhau.
Có điều, nhìn qua tình hình, có thể thấy đám người Thành Lâm kia đang ở thế bất lợi, sớm muộn cũng gặp thất bại.
Đúng lúc này, Triệu Hùng nhìn thấy giữa đám đông ẩu đả hình bóng quen thuộc của một vài cao thủ. Anh chăm chú nhìn, lập tức nhận ra người đang bị bao vây là Hoằng Thủy, người anh đã từng gặp qua tại quán bar Hồng Vân.
Hà Ngọc Kỳ cũng nhìn thấy tình huống này, chỉ vào người đang bị bao vây quay sang nói với Triệu Hùng có chút kinh ngạc: “Triệu Hùng, đó không phải là ông chủ của quán bar Hồng Vân sao?”
Triệu Hùng chỉ “ừm” một tiếng, gật đầu rồi nói với Hà Ngọc Kỳ: “Cô ở yên đây chờ tôi, để tôi đi cứu Hoằng Thủy.”
“Này, nếu anh xen vào chuyện của bọn họ, con cáo già Đường Tân Khải đó sẽ rất tức giận đấy.”
Triệu Hùng nói: “Mục đích của tôi là khiến cho con cáo già đó nổi giận!”
Nói xong, anh bật người một cái, hướng về phía Hoằng Thủy đang bị vây quanh.
Hoằng Thủy bị đánh hỏng một chân, đối mặt với sự bao vây của bốn hoặc năm bậc thầy, tự mình biết bản thân sẽ không thể trụ nổi. Đúng lúc này, một bóng người vụt đến.
Chỉ thấy Triệu Hùng rất nhanh cướp được đoản côn từ một trong số bọn họ, dùng sức đánh thẳng vào tên đang đứng phía sau Hoằng Thủy.
Sức mạnh thực sự quá lớn, người bị đánh trúng lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Trái phải lại có hai người lao tới, nhưng nhanh chóng bị Triệu Hùng dùng đoản côn đánh, bay thẳng ra ngoài.
Thấy người vừa cứu mình là một chàng trai lạ mặt, võ thuật lại cao cường, Hoằng Thủy vui mừng khôn xiết nói: “Cảm ơn anh.”
Triệu Hùng hơi ngạc nhiên, sau đó liền nhớ lại lần trước tại Thành Lâm gặp Hoằng Thủy, bản thân anh còn đang đeo mặt nạ và lấy tên giả là Lý Cửu Nhật. Anh liền mỉm cười rồi nói: “Anh Hoằng Thủy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Cẩn thận.”
Hoằng Thủy thấy có người đứng phía sau Triệu Hùng chuẩn bị đập gậy vào gáy anh, liền sợ hãi nhắc nhở.
Triệu Hùng lắc mình tránh sang một bên, đối phương liền ngã nhào vào khoảng không.
Triệu Hùng cũng chưa thu tay về, đoản côn trong tay giơ lên, hướng thẳng tới ngực của người đó, cắm xuống.
Người bị đánh trúng chỉ lộ ra một tia nhìn hoảng sợ, sau đó cả người từ từ ngã xuống đất.
Dương Hưng đứng bên cạnh Đường Tân Khải, xem kịch hay.
Ban đầu, anh ta cũng không muốn Đường Tân Khải gây thù chuốc oán, có thêm nhiều người ghen ghét vào lúc này. Nhưng con trai của Đường Tân Khải bị người ta chặt mất hai ngón tay, cơn giận này làm sao có thể thuyết phục được?
Đường Tân Khải rõ ràng đang ở thế có lợi, không thể ngờ rằng đúng lúc chiến thắng cận kề lại xuất hiện một tên kỳ đà cản mũi, còn chưa biết vì sao Triệu Hùng lại đột nhiên xuất hiện tại đây.
“Triệu Hùng tới.” Dương Hưng nói với Đường Tân Khải.
Đường Tân Khải cũng đã thấy Triệu Hùng, khuôn mặt già nua có phần tối sầm lại. Vốn dĩ ông ta định xem mấy tên hề kia bị giải quyết, nhưng vì sự can thiệp bất ngờ của Triệu Hùng, tình hình đã trở nên phức tạp.
Nếu đang ở một nơi xa xôi hoặc vào giữa đêm khuya, Đường Tân Khải và Dương Hưng muốn nhân cơ hội này để tiêu diệt Triệu Hùng. Nhưng bây giờ là buổi chiều, hai bên lại đang xảy ra ẩu đả thu hút không ít sự chú ý, nếu có sự cố nghiêm trọng xảy ra nhất định sẽ khiến tập đoàn Đường Sư của Đường Tân Khải gặp rắc rối không nhỏ.
Sau khi Triệu Hùng cứu Hoằng Thủy, liền giữ anh ta phía sau mình.
Vẻ mặt Hoằng Thủy tràn đầy ngạc nhiên, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh biết tôi sao?”
Triệu Hùng cố tình điều chỉnh giọng nói, sau đó mỉm cười: “Anh Hoằng Thủy, anh thực sự đã quên tôi rồi sao?”
Làm thế nào Hoằng Thủy có thể quên được giọng nói của Lý Cửu Nhật, vừa nghe thấy giọng nói này liền ngạc nhiên nói: “Anh là Lý Cửu Nhật sao?”
Triệu Hùng đánh ngã thêm vài người, quay lại nói với Hoằng Thủy: “Đợi giải quyết xong việc này, tôi sẽ giải thích cho anh. Đúng rồi, tôi tên thật là Triệu Hùng.”
Giải thích qua với Hoằng Thủy một câu, Triệu Hùng liền hét lên: “Tất cả dừng tay cho tôi.”
Âm thanh mạnh mẽ tràn đầy nội lực, mọi người nghe thấy đều giống như tiếng sét đánh bên tai.
Chỉ có nội lực của Dương Hưng là đủ mạnh để không bị ảnh hưởng.
Đám người của cả hai bên đang đánh nhau liền đồng loạt dừng lại.
Dương Hưng thở dài, nói với Đường Tân Khải: “Chủ tịch Đường, mau rút người của ông về đi.”
Đường Tân Khải cũng biết rằng không thể tiếp tục chiến đấu với đám người Hoằng Thủy được nữa, thét lớn ra lệnh: “Người của tập đoàn Đường Sư, mau trở về.”
Lời vừa dứt, mấy chục người kéo theo cả những anh em bị thương, nhanh chóng tiến về phía Đường Tân Khải, ngay ngắn đứng sau lưng ông ta.
Thấy toàn bộ cảnh này, Triệu Hùng không thể không ngưỡng mộ con cáo già Đường Tân Khải này, bản lĩnh quản lý thuộc hạ quả không tầm thường.
Hoằng Thủy cũng tập hợp tất cả anh em lại bên mình. Thấy đàn em bị đánh tới trọng thương, cơ thể bê bết máu, thực sự anh cảm thấy có chút mất mặt.
“Anh.”
Một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh, vừa thuần khiết vừa xinh đẹp nhanh chóng chạy tới cạnh Hoằng Thủy.
Bùi Song Ngọc sớm đã khóc một hồi, gương mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt. Cô lao vào vòng tay Hoằng Thủy, không ngừng quan tâm hỏi han: “Anh, anh không sao chứ?”
Hoằng Thủy cười một cái, vươn tay xoa đầu Bùi Song Ngọc, nói: “Anh không sao. Em gái, để anh giới thiệu với em một người. Anh ấy là Triệu Hùng, vừa rồi chính anh ấy đã cứu anh.”
Bùi Song Ngọc cũng đã thấy Triệu Hùng đã cứu anh trai mình. Cô nhận ra Triệu Hùng chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, liền đứng thẳng dậy khỏi lồ ng ngực Hoằng Thủy, chân thành khom người cảm ơn Triệu Hùng.
“Anh Triệu, cảm ơn anh đã cứu anh trai của tôi!”
“Không cần khách khí.” Triệu Hùng đáp lại.
Triệu Hùng thấy Hoằng Thủy và Bùi Song Ngọc hơn kém nhau ít nhất hai mươi tuổi, hỏi một cách tò mò: “Anh Hoằng Thủy, đây là em gái ruột của anh sao?”
“Con bé tên Bùi Song Ngọc, là em cùng mẹ khác bố với tôi.” Hoằng Thủy giải thích với Triệu Hùng.
Bình thường, tình cảm giữa anh em cùng bố khác mẹ sẽ tốt hơn anh em cùng mẹ khác bố.
Triệu Hùng thực không ngờ rằng Hoằng Thủy lại vì cô em gái cùng mẹ khác bố này mà dám công khai đối đầu với tập đoàn Đương Sư của Đường Tân Khải. Anh quả thực là một người đàn ông.
“Đi thôi, anh Hoằng Thủy. Chúng ta tới gặp Đường Tân Khải.” Triệu Hùng nói với Hoằng Thủy.
Có Triệu Hùng bên cạnh, Hoằng Thủy cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Anh biết rằng Triệu Hùng là một cao thủ không hề tầm thường.
Lúc này, Hà Ngọc Kỳ cũng chạy qua. Cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Hùng, liền không dám gây rối, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
Sau khi tới trước mặt Đường Tân Khải và Dương Hưng, liền thấy Đường Hùng cũng ở đây.
Triệu Hùng đưa mắt nhìn Đường Tân Khải, mỉm cười: “Chủ tịch Đường, xem ra ông tuổi càng cao thì lại càng táo bạo. Chỉ vì chút chuyện của con trai mà phải mang từng này người tới. Dù sao ông cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn. Sợ rằng nếu chuyện này được giới truyền thông đưa tin, sẽ có ảnh hưởng trực tiếp với danh tiếng của ông trong giới kinh doanh.”
“Triệu Hùng, đây là ân oán cá nhân của tôi với Hoằng Thủy, anh mau tránh sang một bên đi. Tên nhóc này đã chặt đứt hai ngón tay của con trai tôi, tôi chắc chắn không thể tha cho anh ta được.” Đường Tân Khải trợn mắt, ác liệt nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng mỉm cười và nói: “Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, đứa con trai này của ông thực sự không nên người, ông còn tốn nhiều công sức cho nó như vậy làm gì? Không bằng ông cố gắng dạy dỗ anh ta cho tốt, để anh ta có thể trở thành người kế vị của ông đi thôi. Tôi nghe nói là do con trai ông trêu ghẹo em gái của anh Hoằng Thủy đây nên mới phát sinh mâu thuẫn. Hay là, coi như tôi làm người hòa giải, chuyện này có thể bỏ qua được rồi.”
“Bỏ qua?” Đường Tân Khải hừ mạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Nếu để tôi chặt đứt hai ngón tay của anh, cũng có thể bỏ qua, tôi sẽ không truy cứu việc hôm nay nữa. Nếu không, anh bớt lo chuyện bao đồng đi, mau tránh qua một bên.”