“Cái gì? Triệu Khải Nhân mang theo con của ông ta, muốn đi cầu hôn nhà họ Vương các người?” Triệu Hùng lần thứ hai trở nên kinh ngạc.
“Đúng thế!” Vân Nhã ra vẻ không sao cả cười cười, nói: “Tôi có thể nói cho anh biết! Bố tôi không biết nên từ chối thế nào mới tốt. Anh cũng biết nhà họ Triệu mạnh mẽ! Chuyện này giao cho anh. Nếu anh không muốn tôi gả cho Triệu Khang kia, thì tự xem mà làm! Dĩ nhiên, nếu như anh chọn khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện này, tôi sẽ gả cho Triệu Khang. Dù sao cũng anh cũng không thích tôi, tôi đây sẽ tìm người để gả đi thôi!”
Triệu Hùng nói với Vân Nhã: “Cô gả cho bất kỳ ai đều được, nhưng duy chỉ có không thể gả cho hai người Triệu Khang cùng Triệu Cao kia.”
Vân Nhã thấy tâm tình Triệu Hùng kích động, trong lòng đã hơi vui, cố ý nói: “Anh cũng không phải là cái gì với tôi, kích động như vậy làm cái gì?”
Triệu Hùng nói: “Tôi là người nhà họ Triệu, có thể không biết Triệu Khang làm người thế nào à? Tên này lòng dạ thâm sâu, ngay cả tôi đều không đoán được tâm tư của anh ta. Nếu như cô gả cho anh ta, cô sẽ hối hận!”
“Ta lấy hay không lấy chồng, đều do anh quyết định có quản hay không quản chuyện này!” Vân Nhã thấy Triệu Hùng có dáng vẻ tức nổ phổi, trong lòng có vài phần đắc ý nho nhỏ.
Triệu Hùng nói với Vân Nhã: “Chuyện này tôi quản chắc rồi, sẽ không để cho cô gả cho Triệu Khang!”
Ngày hôm qua vừa đi nhà họ Tiêu cầu hôn cho Nông Tuyền, không nghĩ tới hôm nay Vân Nhã đã bị Triệu Khang nhà họ Triệu cầu hôn.
Không cần suy nghĩ, cũng biết đây là một bộ phận kế hoạch của nhà họ Triệu đối với mình.
Nhà họ Vương là đối tác đáng tin hợp tác với mình. Nhưng nếu như, Vân Nhã gả cho Triệu Khang, chuyện lại trở nên khác hẳn rồi.
Nếu nhà họ Triệu đạt được sự ủng hộ của nhà họ Vương, đối với mình thật sự rất bất lợi. Về công về tư, anh cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Vân Nhã nói với Triệu Hùng: “Triệu Khải Nhân mang theo con của ông ta là Triệu Khang đưa tới một đống lớn lễ vật đến nhà của tôi. Chính anh nhìn làm nhé?”
“Bọn họ hiện tại đang ở nhà họ Vương?” Triệu Hùng hỏi.
“Đang ở!” Vân Nhã gật đầu.
Triệu Hùng đâu còn có lòng ngồi ở chỗ này uống trà, tiến lên kéo Vân Nhã vừa đi vừa nói: “Ngay bây giờ đi nhà họ Vương!”
Vân Nhã thấy Triệu Hùng cho tới bây giờ chưa từng nổi giận như thế vì cô, trong lòng có vài phần đắc ý nho nhỏ.
Hai người rời khỏi “Quán cà phê Tâm Ngữ”, phân biệt lái xe đến nhà họ Vương.
Sau khi đi tới nhà họ Vương, Triệu Hùng quả nhiên nhìn thấy chú hai Triệu Khải Nhân mang theo Triệu Khang đang ở nhà họ Vương.
Lấy địa vị hôm nay của nhà họ Triệu, cùng với lực ảnh hưởng của “Tập đoàn Khải Thời”. Cho dù bố của Vân Nhã là Vân Đức Trung cũng không dám đắc tội nhà họ Triệu.
Nhưng Vân Đức Trung biết con gái vẫn luôn thích Triệu Hùng.
Đối với nhân duyên này ông ta vẫn luôn không coi trọng, dù sao Triệu Hùng là người đã có vợ con. Nhưng con gái vô cùng chấp nhất, ngược lại cực kỳ giống ông ta lúc còn trẻ. Muốn cho con gái Vân Nhã đi được trong đoạn nghiệt duyên này, còn phải dựa vào con gái ông ta. Cho nên, trên chuyện này, ông ta cũng không tiện nói cái gì.
Thấy Triệu Hùng tới, sắc mặt Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khang đồng thời biến đổi. Không nghĩ tới, Vân Nhã sẽ tìm Triệu Hùng tới.
Từ sau khi Triệu Hùng rời nhà, cũng chưa từng gặp lại chú hai Triệu Khải Nhân.
Sáu năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Triệu Khải Nhân thấy Triệu Hùng từ một thằng nhóc con, đã lột xác thành một người đàn ông cứng rắn. Ông ta đứng lên cười nói với Triệu Hùng: “Hùng!”
“Chú hai!” Triệu Hùng cực không tình nguyện hộc ra hai chữ.
Vân Đức Trung thấy Triệu Hùng tới, vậy chuyện này dễ rồi. Nếu không, ông ta thật sự không biết nên giải quyết nan đề này thế nào.
Sau khi Triệu Khang nhìn thấy Triệu Hùng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, nói với Triệu Khải Nhân: “Bố, anh ta đã không phải là người nhà họ Triệu, bố để ý tới anh ta làm cái gì?”
“Bốp!”
Triệu Khải Nhân một cái tát vứt lên trên mặt của Triệu Khang.
Một tát này, làm cho tất cả mọi người ngớ người, không biết Triệu Khải Nhân đây là chơi cái trò gì.
Chợt nghe Triệu Khải Nhân dạy dỗ Triệu Khang: “Cho dù là Hùng bị đuổi khỏi nhà họ Triệu. Nhưng trong thân thể nó vẫn đang chảy xuôi dòng máu nhà họ Triệu, đây là sự thực không sửa đổi được.”
“Thế nhưng anh ta...”
Triệu Khang mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, thấy bố Triệu Khải Nhân trừng mắt, sợ đến cứng rắn nuốt xuống những lời muốn nói.
Triệu Hùng hỏi Triệu Khải Nhân: “Chú hai, tôi nghe Vân Nhã nói, chú mang Triệu Khang tới là cầu hôn nhà họ Vương?”
“Đúng!” Triệu Khải Nhân cười nói: “Khang nó chỉ nhỏ hơn cháu một tuổi, cũng là lúc nên kết hôn rồi. Nhà họ Triệu chúng ta luôn luôn chủ trương tìm con dâu thật là tốt trong nước, không thích mấy phụ nữ ngoại quốc kia. Cô Nhã là thế gia nhà giàu Hải Phòng, lớn lên lại xinh đẹp cực kỳ. Khang nói thích Vân Nhã, nên tôi mang theo nó cầu hôn với nhà họ Vương.”
Triệu Khải Nhân nói lời này có bài bản hẳn hoi, ngay cả Triệu Hùng tìm được lỗi.
“Cháu hai, tôi không đồng ý hôn sự này!” Triệu Hùng trực tiếp nói.
Vừa dứt lời, chợt nghe Triệu Khang không nhịn được gầm thét giận dữ: “Triệu Hùng, anh là cái quái gì? Chuyện của tôi còn chưa tới phiên anh để ý tới. Anh có tư cách gì mà không đồng ý?”
Chỉ thấy Triệu Hùng hơi nhích người người đã đến trước mặt của Triệu Khang.
“Bốp!”
Triệu Hùng lại tát một cái lên trên mặt của Triệu Khang.
Nếu không phải là Triệu Hùng bỏ nội lực, một tát này là có thể muốn mạng của Triệu Khang.
Triệu Khang trừng mắt lớn tiếng quát Triệu Hùng: “Anh lại dám đánh tôi?”
Triệu Hùng cười lạnh nói: “Tôi có cái gì không dám đánh anh, cho dù trước mặt bố anh tôi cũng dám đánh anh!”
Triệu Hùng một lời không hợp lập tức ra tay với Triệu Khang, thực làm cho bố con Vân Đức Trung cùng Vân Nhã sợ ngây người.
Vân Nhã đi tìm Triệu Hùng, là vì giải quyết vấn đề. Nhưng Triệu Hùng lại ra tay đánh Triệu Khang, hai bố con nhà họ Vương thật c lo lắng sẽ làm lớn chuyện.
Trên mặt Triệu Khải Nhân có chút khó chịu, khuyên nhủ Triệu Hùng: “Hùng, có chuyện gì từ từ nói, vũ lực là không giải quyết được vấn đề. Chú hai cũng muốn nghe một chút, tại sao cháu phải phản đối hôn sự này?”
Chuyện đến trình độ này, Triệu Hùng cũng không muốn giấu diễm nữa. Nhìn Triệu Khải Nhân nói: “Chú hai, nhà họ Vương là đối tác hợp tác đáng tin của cháu. Chú để con trai Triệu Khang của chú lấy Vân Nhã, trong lòng đang suy nghĩ gì, đừng cho là tôi không biết. Tôi đã bị nhà họ Triệu đuổi khỏi dòng họ, cùng lắm thì không còn liên quan gì nữa! Bây giờ tôi và nhà họ Triệu là quan hệ đối địch, chú hết lần này tới lần khác ở phía sau mang con trai chú tới cầu hôn, tôi có thể đồng ý mới là lạ! Cho nên, chuyện này tôi trực tiếp làm chủ, nhà họ Vương sẽ không đồng ý với nhà chú. Nếu như chú muốn trách tội nhà họ Vương, ra tay đối phó nhà họ Vương, Triệu Hùng tôi tận lực bồi tiếp!”
Thấy Triệu Hùng cố ý bao che cho nhà họ Vương, tính toán của hai cha con Triệu Khải Nhân rơi vào khoảng không. Nhưng Triệu Hùng đã xưa đâu bằng nay, Triệu Khải Nhân cũng không đại biểu cho toàn bộ nhà họ Triệu.
Luận võ công, không phải là đối thủ của Triệu Hùng; luận thực lực kinh tế, Triệu Hùng hiện tại đã có tư cách đánh với nhà họ Triệu.
Trong lòng Triệu Khải Nhân kịch liệt giằng co một lượt, sau cùng cười nói: “Cháu đã không đồng ý hôn sự này, vậy thì quên đi! Gia đình hòa thuận vạn sự tốt lành! Tuy rằng cháu bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa, nhưng ở trong lòng chú hai, cháu vẫn là cháu ruột của chú. Chú hai tuyệt đối không sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với cháu! Mấy chú của cháu qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến đây. Đến lúc đó tranh thủ, chúng ta cùng nhau tụ tập nhé?”
“Bố tôi cũng tới à?” Triệu Hùng hỏi.
Triệu Khải Nhân nói nước đôi: “Có thể cũng tới! Đã như vậy, chúng tôi liền không ở đây lâu nữa, Khang! Chúng ta đi.” Nói xong, mang theo Triệu Khang rời khỏi nhà họ Vương.