“Cậu chủ, hai người này làm sao bây giờ?”
Sau khi bố con Vu Thế Hoàng rời khỏi, Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn Chu Cường và Hoàng Hổ đang nằm bẹp dưới đất. Triệu Hùng nhanh chóng trả lời.
“Cứ giam ở đây đi!”
“Cảm ơn anh Triệu Hùng! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Chu Cường vừa nghe, vội vàng dập đầu cúi lạy, không ngừng cảm ơn Triệu Hùng. Đối với hắn mà nói, hiện tại không đâu an tòa như ở nhà giam Địa Thành. Một khi Triệu Khang phát hiện Chu Cường khai ra mọi chuyện, ắt hẳn sẽ không tha cho hắn.
Chu Cường tin rằng chỉ là kẻ buôn bán tin tức tầm thường nhưng hắn đủ thông minh để biết Triệu Hùng đang vươn tay giúp mình, trong lòng cảm kích không thôi. Thời điểm Triệu Hùng dẫn Trần Văn Sơn rời đi thì Chu Cường liền lên tiếng.
“Anh Triệu Hùng, anh chờ chút đã!”
“Có chuyện gì?”
“Có một cô gái họ Lâm vô cùng xinh đẹp hỏi tôi tin tức liên quan đến anh. Tôi đã cho cô ấy vài tư liệu về anh rồi.”
“Cô gái họ Lâm vô cùng xinh đẹp?”
Nghe xong, Triệu Hùng không khỏi nhíu mày. Lâm Thanh Thảo là người giúp việc đi theo Lưu Hải Yến, rốt cuộc hỏi thăm mình để làm gì cơ chứ. Triệu Hùng thấy Chu Cường có ý muốn hối lỗi, chủ động an ủi.
“Cậu ở trong đây, tôi đảm bảo không có bất kì ai khiến cậu thương tổn. Nhưng chỉ cần đặt chân bước ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ khác.”
“Cảm ơn! Cảm ơn anh rất nhiều!”
Chu Cường mừng rỡ như điên, có lời này của Triệu Hùng, cái mạng của hắn xem như được giữ rồi. Triệu Hùng và Trần Văn Sơn bước ra ngoài, thời điểm bước ngang qua nhà giam số không liền thả chậm bước chân, liếc mắt nhìn nhau.
Trần Văn Sơn khẽ lắc đầu, ra hiệu không biết tình hình bên trong như thế nào. Triệu Hùng thoáng dừng bước nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không quấy rầy, nhanh chóng rời đi. Ra đến cổng, Trần Văn Sơn ngồi cạnh tài xế, ngoái đầu hỏi Triệu Hùng.
“Cậu chủ, người ở trong phòng giam số không…”
“Là cao thủ! Văn Sơn, nhanh chóng tra tư liệu về người này cho tôi!”
“Tôi sẽ lập tức làm ngay. Nhưng kì quái ở chỗ nếu như nhà giam Địa Thành giam giữ cao thủ như vậy, tôi chắc chắn phải biết. Vậy mà đối phương lại chờ đến khi cậu chủ xuất hiện, mới tỏa ra linh lực chiến đấu mạnh mẽ tới mức này?”
“Chỉ có một khả năng duy nhất. Đối phương có thân phận được bảo mật nhưng khí tức trên người tôi và cậu lại vô tình thức tỉnh ý chí chiến đấu của đối phương. Ở nơi này giam giữ một cao thủ như vậy, đối với chúng ta chưa hẳn là chuyện tốt đẹp. Trước mặt cần phải biết người này là địch hay bạn mới được.”
“Không ngờ nhà giam nho nhỏ lại khóa một con rồng hung bạo đến nhường này.”
“Lẽ nào cậu quên trong sách cổ Lậu Nhất Minh từng viết, núi không cao ắt có tiên ở phái trên, nước không sâu ắt có rồng nằm bên dưới. Nhà giam Địa Thành tuy rằng chẳng rộng lớn gì cho cam nhưng cao thủ nơi này hoàn toàn không thể khinh thường. Văn Sơn, trước khi điều tra được thân phận đối phương, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng.”
“Tôi hiểu rồi! Cậu chủ, trước tiên đưa tôi về văn phòng làm việc đi đã. Còn nữa, cậu chủ phải tới chỗ ông Thiên Trung mà, đúng chứ?”
“Cậu đúng là con giun trong bụng tôi, đến cái này mà cũng biết à!”
Trần Văn Sơn tâm tư kín đáo, khả năng phán đoán nhạy bén, hiệu suất phá án vô cùng cao. Bằng không làm sao giữ được danh tiếng thám tử tư nổi danh nhất cơ chứ.
Lâm Uyển, nơi Trần thiên Trung đang ở.
Hiện tại Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa đang lái Mercedes chạy thẳng vào bên trong. Trần Thiên Trung sớm đã được thông báo tinh tức, nói rằng có hai người thuộc tập đoàn Khải Thời đến đây.
Tính tình Tần Cửu Gia nóng nảy, vừa biết tin nhà họ Triệu tới chỉ hận không thể đứng dậy chửi rủa một phen cho hả giận mới thôi. Mặc dù Triệu Khải Thời dưới áp lực cho nên mới cưới người khác nhưng cuối cùng vẫn không thể giũ bỏ chuyện ông đã phụ Tần Uyển, con gái Tần Nhị Gia.
Nhờ mọi người khuyên ngăn, Tần Cửu Gia và Tần Thất Gia đều không xuất hiện. Ở sảnh chính chỉ có Tần Tam Gia và Tần Tứ Gia chờ hai anh em nhà họ Triệu đến. Tài xế thay hai người mở cửa xe tiến vào trong.
Triệu Khải Nghĩa hiện tại chính là chủ tịch tập đoàn Khải Thời, người đứng đầu nhà họ Triệu. Trần Thiên Trung tuy rằng theo Triệu Hùng bôn ba khắp nơi làm việc nhưng cuối cùng lại là người thuộc nhà họ Triệu. Trần Thiên Trung sớm đã đứng chờ trước cổng, nhìn thấy đối phương liền vội vàng bước đến đón tiếp.
“Cậu hai! Cậu ba!”
Trần Thiên Trung nở nụ cười, đã rất lâu ông chưa gặp qua Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân rồi. Xa cách mới vài năm nhưng Trần Thiên Trung cảm thấy ông đã già rồi, còn hai người kia ngoại trừ tóc điểm bạc thì dáng dấp vẫn chẳng khác gì ngày trước. Triệu Khải Nghĩa là người đứng đầu nhà họ Triệu, rất nhanh biết ý, bắt đầu tán gẫu.
“Thiên Trung, ông có khỏe không?”
“Nhờ vào phúc mọi người, tôi vẫn khỏe lắm!”
Triệu Khải Nhân thấy Trần Thiên Trung tuy rằng có tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như ngày nào liền bật cười vui vẻ.
“Thiên Trung, những năm gần đây xem ra ông chăm sóc bản thân cũng tốt lắm!”
“Cậu hai! Cậu ba! Hai người mới là chăm sóc bản thân rất kĩ đấy chứ. Mười năm không gặp, cả hai đều tinh thần phấn chấn, chỉ mỗi tôi là gần đất xa trời thôi. Cậu hai, cậu ba, chúng ta vẫn nên vào trong nói chuyện đi, cho tiện ấy mà!”
Trần Thiên Trung nghiêng người mời đối phương vào trong. Ông để Trần Khải Nhân và Trần Khải Nghĩa đi ở phía trước, còn mình nối gót theo sau. Tiến vào sảnh chính, bọn họ liền nhìn thấy Tần Tam Gia và Tần Tứ Gia.
Người nha họ Triệu và người nhà họ Tần cơ hội gặp mặt không nhiều. Mà so với Tần Tam Gia và Tần Tứ Gia thì thứ bậc vai vế của hai anh em nhà họ Triệu lại thấp hơn nhiều. Hai người nhìn thấy đối phương, liền cung kính cúi chào.
“Chú ba! Chú tư!”
Tần tứ Gia đối với chuyện Triệu Khải Thời đối xử với Tần Uyển không tốt vẫn luôn canh cánh trong lòng, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bất giác trở nên khó coi. Người anh cả còn trẻ đã mất sớm, Tần Nhị Gia vì anh em trong gia đình, cuối cùng lại bị làm hại. Vậy nên hiện tại, người đứng đầu nhà họ Tần chính là Tần Tam Gia. Thái độ ông thế nào thì lập trường của người nhà họ Tần thế đấy.
Tần Tam Gia nghiêm mặt, nhìn chăm chằm Triệu Khải Nhân cùng Triệu Khải Nghĩa.
“Hai người ngồi xuống đi! Đúng lúc tôi có vài chuyện muốn nói đây.”